1035-TRUNG ĐẠO CỦA ĐẠO PHẬT/ 1
(Vấn đạo được ghi chép từ pháp thoại trong giáo án Giới
Hành băng số 25 - Trưởng lão Thích Thông Lạc giảng năm 1998 tại Tu viện Chơn
Như)
Đáp: Ở đây có ba cái thọ: Thọ lạc, thọ khổ, và cái chỗ thọ
không lạc cũng không khổ. Thường thường bên Thiền Đông Độ người ta chấp cái chỗ
“không buồn cũng không vui”, không khổ mà cũng không có gì vui, tức là người ta
không bị dính mắc vào hai chỗ này. Trạng thái chỗ thọ bất lạc bất khổ này, người
ta nghĩ là TRUNG ĐẠO, đường lối của Đạo Phật. Nhưng sự thật ở đây, thọ là vô
thường, dù là bất lạc bất thọ khổ chỉ trong một giây lát nào đó, rồi nó sẽ có
thọ lạc hoặc thọ khổ, nó là bản chất vô thường rồi. Dù là thọ lạc, thọ khổ cũng
bản chất vô thường, nó đâu phải thường hằng, vậy mà chúng ta chấp nó là TRUNG ĐẠO,
đường lối của Đạo Phật thì không phải.
Cho nên ở đây Thầy đáp: “Theo Đạo Phật có ba trạng thái: Thọ
lạc, thọ khổ và thọ bất lạc bất khổ. Ba Thọ này Đức Phật không chấp nhận thọ
nào cả, luôn luôn tu tập tìm mọi cách để xả ly chúng.” Xả ly ba cái thọ này, bởi
vì thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ này không phải là TRUNG ĐẠO, không phải
là cứu cánh. Nhưng Thiền Tông có thể chấp nhận nó là trạng thái “chẳng niệm thiện,
niệm ác”, do cái chỗ nó không thiện không ác, chẳng buồn cũng chẳng vui. Thiện
là vui, ác là khổ, mà đây nó không khổ cũng không vui, do đó nó là chỗ bất lạc,
bất khổ của Phật đã chỉ. Chỗ này Đức Phật bảo đây là trạng thái còn vô thường,
bởi vì nó là thọ vô thường, dù là thọ bất lạc bất khổ cũng vẫn vô thường, cho
nên nó chưa phải là chỗ cứu cánh của chúng ta. Trong Kinh Đức Phật cũng xác định
để chúng ta thấy rõ được con đường tu tập của chúng ta. Thọ bất lạc bất khổ, trạng
thái này tương ưng với trạng thái “chẳng niệm thiện, niệm ác” của Thiền Đông Độ.
Trạng thái này xét ra chỗ chẳng niệm thiện niệm ác, tức là niệm không vui,
không buồn, thì nơi này coi như "bản lai diện mục hiện tiền". Nhưng
chỗ này không phải là chỗ mà Đức Phật chấp nhận, vì nó còn cái thọ, thọ cái chỗ
mà không vui, không buồn. Còn niệm không thiện, không ác tức là nó còn ở trong
cái chỗ vô thường. Thí dụ bây giờ nghe danh từ “chẳng niệm thiện niệm ác”, thì
chúng ta ngỡ tưởng là trong đầu của chúng ta không có niệm thiện niệm ác thì phải
có một trạng thái nào đó, trạng thái đó là “bất khổ bất lạc thọ”. Nghĩa là
không có khổ cũng không có lạc, cho nên không có niệm thiện niệm ác, tức là
không vui cũng không buồn. Mà không vui không buồn thì nó phải có trạng thái thọ,
thọ cái bất khổ bất lạc đó chứ? Chứ đâu phải nó không có niệm thiện niệm ác thì
nó ở không ngơ, không có cái gì! Nó phải còn ở trong cái thọ đó. Cho nên khi
nói “chẳng niệm thiện niệm ác” thì chúng ta phải suy nghĩ đến một trạng thái
trong cái “chẳng niệm thiện niệm ác” này, là trạng thái “chẳng thọ khổ mà chẳng
thọ lạc”. Như vậy chúng ta mới thấy rõ được chỗ mà chấp của bên Thiền Đông Độ.
Chỗ đó là chỗ mà Phật đã thấy thọ là vô thường, dù là bất lạc bất thọ khổ cũng
là vô thường, bởi vì thọ Phật đã nói vô thường mà.
Sắc, thọ, tưởng, hành, thức, ngũ uẩn này là vô thường. Rồi
Đức Phật xác định bốn chỗ chúng ta đang tu tập cho nó gọt sạch được, để đi đến
giải thoát. Thì Thân, Thọ, Tâm, Pháp Đức Phật cũng xác định bốn chỗ này vô thường,
khổ, không, vô ngã. Bốn chỗ vô thường, khổ, không, vô ngã rõ ràng. Đức Phật
cũng xác định ở chỗ Thọ này là Vô thường, mà nó là Không, nó cũng Vô ngã, cái
Thọ này cũng không có ngã nữa. Có đủ duyên hợp lại nó mới thành mụn ghẻ, nó mới
thành đau, thành đớn. Ví dụ tay chúng ta không đứt thì làm sao chúng ta có đau
đớn được. Do nhân duyên chúng ta chặt trúc, hoặc chặt cây, hay làm gì đó, hoặc
nhổ cỏ, nó mới đứt tay chúng ta. Cái duyên hợp lại làm cho hoàn cảnh đó xảy ra
vết thương, từ đó chúng ta thấy ngón tay mình đau, thọ khổ đó mới xảy ra. Hoặc
là chúng ta ăn miếng ăn đó nghe ngon, ngọt ở trong miệng, đó là do duyên hợp lại.
Khi đó cảm xúc của chúng ta tiếp xúc với cái pháp trần sinh ra thọ lạc, ăn thấy
ngon, vì vậy chúng ta mới sanh ra ái dục, cái ưa thích đó làm chúng ta đau khổ.
Mình ưa thích nó thì mình phải tìm kiếm nó, như vậy mình sẽ gặp nhiều đau khổ
trên sự yêu thích. Đó là nguyên nhân đau khổ, là nơi tập hợp tất cả sự đau khổ
đến, vì ưa thích tức là nó phải tập hợp. Nó không thể được gọi là TRUNG ĐẠO của
Đạo Phật. Nó chỉ là một trạng thái tâm bình thường không khổ không lạc mà thôi.
Như bây giờ chúng ta không có khổ không có lạc, tức là trạng thái tâm bình thường.
Trạng thái tâm bình thường này thuộc về ý thức không niệm thiện, niệm ác mà
thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét