1011-HOÀI VỌNG
Câu hỏi của
Diệu Tâm
HỎI: Kính bạch Thầy! Việc này con
cũng như Thầy hoài vọng vào Thầy Minh Tông, Mật Hạnh và Thiện Thuận vì đã vào
được Tam Thiền, nhưng nay nghe ra quý Thầy đã là số không, vậy chờ ai nữa cho
mau hỡi Thầy? Con lo quá! Không lẽ Thầy dạy cách hành rõ như vậy mà thời này
không còn ai tu chứng để cùng Thầy tạo chỗ đứng cho chánh pháp càng sâu rộng ra
sao?
Mỗi lần
nhìn thấy một bậc gọi là Tỳ Kheo, Hòa Thượng mà cung cách sống không hạnh không
đức con cảm thấy xót xa. Vì nghĩ rằng những người và vô số người theo họ, kính
phục họ phải bất hạnh biết dường nào! Cũng như con từ khi quy Y Tam Bảo, trải
qua 20 năm, con cũng đã lầm đường lạc nẻo, lang thang từ vị Thầy này đến vị Thầy
kia những tưởng là chánh pháp đây rồi, dừng chân được rồi. Nhưng sau đó học, đọc
những bài pháp, những kinh, không phải cái “gì” sâu thẳm, nhiệm mầu mà con tìm.
Con luôn nghĩ còn có cái pháp nào đó sẽ chỉ cho con thấu suốt và làm chủ được
cái tâm, chứ không phải nói chung chung và lập luận, triết lý nghe nhức cả đầu
mà không có mùi vị giải thoát gì cả của những và vô số bài thuyết pháp mà con
đã nghe.
ĐÁP: Từ ngày mở tu viện để tiếp độ
người tu hành, cho đến nay nhìn lại chưa có người nào làm chủ sanh tử chấm dứt
luân hồi, đó là một nỗi tư duy khắc khoải trong lòng của Thầy. Phật giáo ra đời
chỉ sống có 100 năm và sau đó chúng tỳ kheo chạy theo dục lạc danh lợi, sanh ra
kiến chấp rồi phân hóa giáo đoàn thành nhiều bộ phái, lợi dụng điều này Bà La
Môn giáo biến Phật giáo chân chánh thành tà giáo ngoại đạo.
Thầy là người
chịu khổ đau nhất trong cuộc đời tu hành của mình, là nạn nhân của các tà giáo
ngoại đạo này, nỗi lòng khắc khoải của Thầy từ khi tu hành xong cố hết mình tìm
mọi cách để đào tạo những người tu hành được như Thầy, ngõ hầu thắp sáng lại Phật
giáo khiến cho người người đều được lợi ích trong cuộc sống trên hành tinh này.
Khi đọc bức thư của con, Thầy cảm thông được nỗi lo lắng ưu tư của con như chia
sẻ nỗi lòng của Thầy. Nếu Phật giáo không được chấn hưng trở lại thì những người
buôn Phật bán pháp có cơ hội phát triển và nhiều thủ đoạn lừa đảo lường gạt tín
đồ Phật giáo, trong khi tín đồ Phật giáo làm sao biết được đâu là chánh pháp và
đâu là tà pháp.
Nếu Phật
giáo chấn hưng được thì người ta phân biệt Phật giáo và ngoại đạo rất dễ dàng:
1- Phật giáo
đời sống ly dục ly ác pháp.
2- Ngoại đạo
đời sống không ly dục ly ác pháp.
Cho nên,
kinh sách phát triển triển khai phi giới luật nên dễ phát triển theo sự sống
trong dục lạc, nên tu sĩ ưa thích hơn còn Nguyên Thủy sống khó phát triển vì
theo hướng giới luật ly dục ly ác pháp.
Minh Tông, Mật
Hạnh, Thiện Thuận v.v.. tuy có công tu tập, nhưng đời chưa bỏ hẳn được, chưa đoạn
dứt lòng ham muốn, chưa ly dục ly ác pháp trọn vẹn, vì thế làm sao nhập sâu vào
thiền định và thực hiện Tam Minh được, Thầy rất tiếc cho họ, số phận của họ chỉ
là những người còn nặng nghiệp nhân quả chưa chuyển được, dù muốn cho họ cao
hơn nhưng họ phải tự lực xả bỏ đời thường tình thế gian thì mới tiếp nhận một
cuộc sống cao thượng được. Thầy cũng đành chịu thôi, nhìn số phận nghiệp báo của
những người đệ tử của mình mà lòng bồi hồi thương tiếc cho những tâm hồn lạc
lõng đang hướng về ngõ cụt của cuộc đời và xót xa cho loài người trên hành tinh
này còn kém phước nên Phật giáo không có người đủ tài đức đảm đương việc lợi
ích lớn, nhưng dù sao, tuy có chậm, Thầy là người đã thực hiện được chánh pháp
của đức Phật thì những lời Thầy dạy sẽ có những bậc vĩ đại tiếp nối, nhưng
tuyên bố trước là đem tai hại cho những người này, vì tà giáo quá lớn nó sẽ diệt
mất những mầm non của Phật giáo.
Các con mỗi
người khi nhận ra chánh pháp của đức Phật thì các con hãy ráng mà cứu mình, hãy
tự thắp đuốc lên mà đi, không ai đi thế con đường ấy cho các con được.
Chánh pháp
là như thế, hãy tin vào mình mà đừng tin vào người khác, hãy thắp đuốc lên mà
đi cho mình và chính mình làm sáng tỏ lại Phật giáo, đừng hy vọng vào người
khác mà hãy hy vọng vào chính mình các con ạ!
(Trích
sách Đường về xứ Phật – Tập 9, NXB Tôn Giáo – 2011, trang 187-191)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét