1018-NHÀ TU HÀNH LÀM LỢI ÍCH GÌ CHO XÃ HỘI/ 2
Bởi người tu
sĩ của Phật giáo lấy giới luật đức hạnh không làm khổ mình, khổ người mà làm
gương sống cho mọi người soi, muốn giữ gìn đức hạnh được như vậy, phải xả bỏ hết
vật chất thế gian, chỉ còn ba y một bát, sống không gia đình, không nhà cửa, chứ
có đâu như tu sĩ bây giờ, lại xây cất chùa to, Phật lớn như cung vàng điện ngọc
của vua chúa, của chánh phủ, biến chỗ tu hành thành chỗ du lịch tham quan của mọi
người. Đó chỉ có những tu sĩ của Bà La Môn sống và làm như vậy, họ luôn làm hại
dân hại nước, bằng cách buôn Phật bán Pháp. Nhìn những tu sĩ này, quý vị mới đặt
ra những câu hỏi trên: “Một kỹ sư, một nhà bác học, một bác sĩ, một nhà giáo, một
bác nông phu, một chị thợ may, một anh thợ hồ, v.v..”. Với những việc làm của họ,
đều có lợi ích cho xã hội về vật chất, nhưng cái lợi ích đó không bằng một vị
tu sĩ có đạo đức, sống không làm khổ mình, khổ người, luôn luôn làm gương đạo đức
cho mọi người, thì sự lợi ích rất lớn cho xã hội về tinh thần. Và nhờ đó, con
người sẽ không còn chà đạp và dày xéo lên nhau nữa vì miếng cơm manh áo. Họ
luôn luôn thể hiện lòng thương yêu, san sẻ và tha thứ cho nhau. Nhờ đó, gia
đình có hạnh phúc, xã hội có trật tự, đất nước phồn vinh thịnh trị, thế giới
hòa bình không còn chiến tranh,cuộc sống người người no ấm, an vui, thanh thản.
Quý vị đừng
nghĩ rằng kỹ sư, bác sĩ nhà giáo, v.v.. đều đang làm lợi ích cho xã hội. Sự thật
không phải vậy, như quý vị đã nghĩ, phần nhiều họ đang làm lợi ích cho cá nhân
bản thân và gia đình của họ, nhưng vì nghề nghiệp của họ, có tương quan và
tương liên tốt trong cuộc sống chung của xã hội, chứ thực ra, họ chẳng có tâm
làm lợi ích cho xã hội. Nếu thực ra, một bác sĩ làm lợi ích cho xã hội thì
không bao giờ nhận tiền và quà biếu của bệnh nhân, chỉ nhận tiền lương hằng
tháng của mình mà thôi, còn nếu bệnh nhân không quà biếu và tiền bạc thì sự
chăm sóc bệnh nhân của bác sĩ đối với họ chẳng ra gì. Cho nên hiện giờ, bệnh
nhân rất than phiền về các ông, bà bác sĩ. Người nghèo thật là bất hạnh khi đi
bệnh viện. Ngày xưa, người ta gọi bệnh viện là nhà thương, còn bây giờ không gọi
nhà thương nữa, vì nơi đó người ta thương tiền thương quà biếu, chứ không
thương bệnh nhân nghèo. Đối với lương tâm nghề nghiệp của một bác sĩ không cho
phép làm ngơ, mặc kệ trước sự chết, sống hoặc đau đớn nhức nhối của bệnh nhân,
như vậy mới làm lợi ích cho xã hội. Một nhà giáo cũng vậy, không quà biếu
thì học sinh giỏi cũng thành dở; có quà biếu thì học sinh dở cũng thành giỏi.
Hiện giờ, đất
nước chúng ta đang xây dựng kinh tế nên mọi nghề nghiệp đều nhắm vào cá nhân,
chứ không phải nhắm vào xã hội. Nhìn vào cuộc sống của con người đều phải có sự
tương quan, tương liên với nhau để mà sống. Nếu bảo rằng bác sĩ, kỹ sư, thầy
giáo, v.v.. làm lợi ích cho xã hội thì không đúng. Người làm nghề này, kẻ làm
nghề kia để trao đổi cùng nhau trong cuộc sống, chứ chẳng ai làm lợi ích cho ai
cả. Họ làm ra được những gì là đem đến danh lợi cho họ, chứ chẳng đem đến danh
lợi cho ai hết. Nhiều khi chúng ta lợi dụng nghề nghiệp bắt chẹt hoặc cắt cổ
thiên hạ để làm giàu trên xương máu của người khác. Nghề bác sĩ và nghề thầy
giáo là hai cái nghề được mọi người trong xã hội xem là cao quý nhất mà họ còn
làm như vậy thì thử hỏi, các nghề khác, họ phải làm còn hơn nữa, nhất là nghề
thương mại, thì làm sao gọi các nghề làm ích lợi cho xã hội được? Cho nên các
tu sĩ Phật giáo phát triển hiện giờ họ cũng lấy cái nghề làm “tôn giáo” để
làm ích lợi cho bản thân cá nhân của họ, cũng như các nghề khác trong xã hội vậy.
Chính vì những sự việc này, mà chúng ta biết đạo đức trong xã hội đang xuống dốc
tận cùng. Bởi vậy, đạo đức là trên hết, nếu có đạo đức thì xã hội mới có ích lợi
thật sự, chứ không phải kỹ sư, bác sĩ, nhà giáo, thợ mộc, thợ hồ, v.v.. làm lợi
ích cho xã hội được.
Các tôn giáo
cũng vậy, chỉ là một cái nghề làm tôn giáo để sống như mọi nghề khác, nếu người
làm tôn giáo không có đạo đức thì cũng chẳng lợi ích gì cho xã hội mà còn thêm
lừa đảo lường gạt người khác. Người làm tôn giáo có đạo đức là làm gương tốt
cho mọi người soi, có đạo đức thì không có lừa đảo, đó là người làm lợi ích cho
xã hội, các nghề khác cũng vậy, nếu người hành nghề nào mà có đạo đức là làm lợi
ích cho xã hội.
Nếu nói về
nghề nghiệp trong cuộc sống của loài người, thì mỗi người đều có một nghề
riêng, làm ra vật chất và để trao đổi với nhau, để sống, chứ không phải làm lợi
ích cho xã hội, người hiểu các nghề nghiệp sản xuất ra vật chất là làm lợi ích
cho xã hội thì không đúng. Cho nên, hiện giờ nghề làm tôn giáo cũng chỉ là một
nghề như bao nhiêu nghề nghiệp khác mà thôi. Người có nghề nghiệp làm ra vật chất
là người không ăn bám xã hội, người không ăn bám xã hội mà cho rằng họ làm lợi
ích cho xã hội thì cũng không đúng. Chỉ có những người sống có đạo đức không
làm khổ mình, khổ người là những người làm lợi ích cho xã hội, còn hoàn toàn
ngoài ra mọi người dù có nghề nghiệp lương thiện, họ còn chẳng làm lợi ích cho
họ huống là làm lợi ích cho ai. Tại sao vậy? Tại vì họ còn làm khổ họ và khổ
người khác. Lời nói của chúng tôi ở đây xin quý vị suy ngẫm, đừng vội tin.
Trong thiên
niên kỷ thứ nhất và thứ hai, đạo đức phong kiến của Nho giáo và đạo đức của các
tôn giáo khác, đã đem lại sự lợi ích cho con người, nhưng nó chỉ giải quyết cho
những người trong giai cấp thượng lưu quan, vua (giai cấp sĩ phu) và Bà La Môn
giáo, còn giai cấp bình dân thì những đạo đức này không phổ cập, chỉ có thứ đạo
đức mê tín của các tà giáo ngoại đạo mà hiện giờ chúng ta vẫn còn thấy những tập
tục truyền thống lâu đời trong dân gian. Hiện giờ, biết những loại đạo đức này
sai, không lợi ích nhưng rất khó bỏ. Đạo đức Nho giáo là một thứ đạo đức của
giai cấp lãnh đạo, “tề gia, trị nước, bình thiên hạ”; đạo đức Nho giáo còn
gọi là đạo đức quân tử (đạo đức anh hùng cá nhân).
Trên hành
tinh này, đã có thật sự một nền đạo đức nhân bản, không làm khổ mình, khổ người,
nhưng đã bị dìm mất, cho nên tất cả mọi người đều đứng trong góc độ của các tôn
giáo, cũng như trong các góc độ nghề nghiệp cuộc sống ở đời, phần nhiều người
ta chỉ có hình thức đạo đức miệng, đạo đức danh, đạo đức lợi (vì danh lợi mà
làm đạo đức).
Ai là người
làm lợi ích thật sự cho xã hội và ai là người làm lợi ích thật sự cho cá nhân của
mình?
Thưa quý vị,
theo chúng tôi hiểu, hiện giờ trên trái đất này, chỉ có một ít người làm lợi
ích cho xã hội, còn hầu hết chưa có ai và cũng chưa có ai làm lợi ích cho cá
nhân của mình. Tại sao vậy? Tại vì mọi người còn đang làm khổ mình, khổ người.
Và đã còn đang làm khổ mình, khổ người thì thử hỏi những việc làm đó, có lợi
ích gì cho ai, chỉ là đua nhau theo một trò danh lợi hão mà thôi. Chúng tôi
nói, quý vị đừng vội tin mà hãy suy ngẫm kỹ có thật như vậy không, rồi mới tin.
Một kỹ sư nếu
không vì cuộc sống của ông ta thì chắc gì chiếc cầu ông làm, ông ta làm không
phải vì sự đi lại của mọi người quá khó khăn nhọc nhằn khi qua sông. Khi lãnh
làm một chiếc cầu, ông kỹ sư cầu cống vẫn đòi hỏi giá cả sòng phẳng và đôi khi
còn đòi hỏi giá cao hơn nữa, thì như vậy, có phải ông làm lợi ích cho xã hội
không? Một người nông dân, không phải vì cuộc sống của người khác mà ông
ta lo cấy cày, gặt hái quanh năm suốt tháng, vất vả chân lấm tay bùn mà chính
vì cuộc sống của ông ta. Một bác sĩ, khi con bệnh sắp chết đến nơi vì thiếu
máu, nhưng nếu không có tiền thì bác sĩ cũng vẫn làm ngơ trước cái chết như chỉ
mành treo chuông. Một bệnh nhân trước khi đi mổ mà không biếu cho người
làm công đẩy xe năm ngàn, mười ngàn đồng thì chiếc xe không bao giờ được đẩy đi
nhẹ nhàng, êm ái và người đẩy xe lại còn làm xe động mạnh hơn. Cho nên, một người
bệnh nhân vào nằm trong bệnh viện mà không có tiền bạc, gặp bệnh ngặt nghèo thì
chỉ có chờ chết mà thôi. Đó có phải bác sĩ, kỹ sư, thầy giáo, nhà nông,
lao công, v.v.. làm lợi ích cho xã hội hay lợi ích cho họ? Xin quý vị suy ngẫm. Nếu
không có quà cáp cho bác sĩ, lao công thì bệnh nhân phải chịu thiệt thòi nhiều
mặt, tức là không được chăm sóc kỹ lưỡng, đó là họ làm lợi ích cho xã hội phải
chăng? Một nhà giáo khi một học sinh nghèo học giỏi siêng năng nhưng cũng
đành bỏ học, nhà giáo cũng không thể giải quyết được, đó là làm lợi ích xã hội
ư? Đừng lấy những danh từ nghề nghiệp cao quý và cao thượng như: bác sĩ, kỹ sư,
nhà giáo mà cho rằng họ làm lợi ích cho xã hội, thật sự mọi vật, mọi thứ trên đời
này chỉ có “tiền” là duy nhất, đó là thứ đạo đức nhất của con người hiện giờ và
cũng phi đạo đức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét