09-ĐỨC PHẬT XÁC ĐỊNH THẾ GIỚI CỦA CON NGƯỜI
LỜI PHẬT
DẠY:
“Thế
giới con người đang thấy và biết là thế giới chấp thủ của điên đảo tâm, điên đảo
tưởng, điên đảo tình và điên đảo kiến phát sanh do vô minh”.
CHÚ GIẢI:
Lời dạy trên
đây của đức Phật là chỉ thẳng để chúng ta đừng lầm chấp cái thế giới chúng ta
đang sống.
Thế giới
chúng ta đang sống là thế giới duyên hợp, nó chẳng có cái gì thật cả, nhưng
chúng ta không hiểu biết rõ ràng thường chấp chặt cho nó là có thật ngã, vật
nào cũng có thật. Do thấy biết vật nào cũng như thật, vì thế mỗi khi chúng ta
có mất mát một vật gì thì lòng chúng ta buồn khổ da diết.
Ví dụ: Như mất
của cải tài sản, cha mẹ chết, con cái mất, v.v.. thì khổ sở vô cùng, gần như muốn
chết.
Do thấy biết
vật nào cũng như thật, nên cố gắng làm và tạo ra cho nhiều vật chất, v.v.. Vì
thế, suốt cuộc đời đành phải chịu nhọc nhằn và đành phải làm những điều gian
ác, trộm cắp gian lận, hối lộ ăn đút lót, giết người cướp của. Những hành động
đó, vốn cũng chỉ để mong sao tạo ra vật chất càng nhiều càng tốt.
Sự hiểu biết
sai lệch như vậy, nên mới đem hết sức lực của mình ra để làm cho nhiều của cải
và tài sản, tuy bằng mồ hôi nước mắt của mình, không phải cướp giật của ai,
nhưng có cái tội là đày ải thân tâm chúng ta quá nhiều khổ nhọc, v.v.. Với tâm
tham đắm vật chất như vậy, mà người đời gọi là lòng tham không đáy. Do sự hiểu
biết lầm lạc mà đã biến thành lòng tham không đáy ấy, nên đức Phật chỉ thẳng
cho loài người biết: “Thế giới con người đang thấy, biết là thế giới
của chấp thủ, của điên đảo tâm, điên đảo tưởng, điên đảo tình và điên đảo kiến
phát sanh do vô minh”.
Lời dạy này
rất đúng. Từ tham muốn cái này, đến tham muốn cái khác, cái tham muốn này không
bao giờ dừng. Nên vì thế, khổ đau cũng không bao giờ dừng.
Đức Phật muốn
cho đệ tử của Người dừng lòng tham muốn ấy, nên Ngài mới dạy giới luật đức hạnh
làm người làm Thánh. Giới không cất giữ tiền bạc, ngọc ngà, châu báu, v.v..
cũng là một đức hạnh ly tham. Vì còn cất giữ tiền bạc là còn chấp thủ, cho nên
các nhà sư Đại Thừa hiện giờ còn cất giữ tiền bạc là còn chấp thủ, còn chấp thủ
thì tâm điên đảo, tâm điên đảo là tâm không sáng suốt, tâm không sáng suốt nên
không thấy thế giới của loài người là thế giới tưởng tri, do các duyên hợp lại
tạo thành, chứ thật ra không có vật gì là thật có. Các nhà Đại Thừa tuy luận
nói như vậy, mà lối sống không đúng vậy. Cho nên, tâm điên đảo thấy biết các
pháp là thật có. Vì vậy, mới xây dựng chùa to Phật lớn, làm đẹp cảnh quang.
Qua lời dạy
của đức Phật trên đây chúng ta thấy rõ các nhà Đại Thừa điên đảo tâm, chấp thủ
dính mắc vật chất thế gian quá si mê. Các Ngài cho rằng xây cất chùa to Phật lớn,
đúc chuông, tạc tượng, v.v.. là có phước vô lượng, là xây dựng Phật giáo, là
làm cho Phật giáo hưng thịnh. Cái nghĩ tưởng có phước vô lượng, làm cho Phật
giáo hưng thịnh, thì đó là chấp thủ thế giới hữu hình. Còn chấp thủ thế giới hữu
hình là còn lo tạo dựng, còn tạo dựng thì đó không đúng như lời Phật dạy: “Thế
giới con người đang thấy và biết là thế giới của chấp thủ của điên đảo tâm,
điên đảo tưởng, điên đảo tình và điên đảo kiến…”. Như vậy, những người
lo xây dựng chùa to Phật lớn, đúc chuông, tạc tượng, v.v.. là những người chấp
thủ của điên đảo tâm, điên đảo tưởng, điên đảo tình và điên đảo kiến, v.v..
Cái thế giới
tưởng tri do các duyên hợp lại mà thành, đâu có vật gì là thật, thế mà vì tâm
chấp thủ nên ngu si vô minh mới lo xây dựng, làm hao tốn biết bao nhiêu của cải,
công lao của đàn na thí chủ.
Người tu sĩ
chân chánh của Phật giáo thấy thế giới này là thế giới không thật, mọi vật đều
vô thường, vô ngã, nên họ quyết từ bỏ và xa lìa, không để tâm dính mắc một vật
gì của thế giới này. Vì thế, họ chấp nhận một đời sống ba y một bát, đi xin ăn,
lấy gốc cây làm giường nằm.
Cho nên, những
người chấp nhận đời sống ba y một bát, đi xin ăn là những người thấy biết thế
giới này thật sự là các duyên hợp như mộng, như huyễn nên họ không chấp thủ,
không chấp thủ nên tâm hồn họ trắng bạch như vỏ ốc, phóng khoáng như hư không.
Họ không có chùa to Phật lớn, không có vật chất thế gian nhiều. Vì thế, họ
không có điên đảo tâm, điên đảo tưởng, điên đảo tình và điên đảo kiến. Ngược lại,
là những người đang sống trong điên đảo, thật đáng thương vậy.
(Trích
sách Những lời gốc Phật dạy – Tập 2, NXB Tôn Giáo – 2010, trang 45-49)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét