15-LỜI DẠY CẶN KẼ/ 1
LỜI PHẬT
DẠY:
1- “Tất
cả pháp lấy dục làm căn bản.
2- Tất
cả pháp lấy tác ý làm sanh khởi.
3- Tất
cả pháp lấy xúc làm tập khởi.
4- Tất
cả pháp lấy thọ làm chỗ quy tụ
5- Tất
cả pháp lấy định làm thượng thủ.
6- Tất
cả pháp lấy niệm làm tăng thượng.
7- Tất
cả pháp lấy tuệ làm tối thượng.
8- Tất
cả pháp lấy giải thoát làm lõi cây.
9- Tất
cả pháp lấy bất tử làm chỗ thể nhập.
10-Tất
cả pháp lấy Niết Bàn làm cứu cánh”.
(Tăng Chi
Kinh tập 4 trang 382)
CHÚ GIẢI:
Trước khi muốn
hiểu đoạn kinh này thì chúng ta cần nên hiểu như thế nào cho đúng nghĩa lý của
nó, để biết cách áp dụng vào cuộc sống hằng ngày thì mới mong thấy sự giải
thoát. Nếu chúng ta không hiểu hoặc hiểu sai lệch thì sự tu tập của chúng ta
không có kết quả mà còn tai hại cho sức khoẻ.
1- Lời Phật
dạy thứ nhất: “Tất
cả pháp lấy dục làm căn bản”. Muốn hiểu biết cho thấu đáo thì cần
phải hiểu các từ trước tiên. Vậy tất cả pháp nghĩa là gì? Tất cả thì các bạn đều
hiểu nghĩa rồi, còn danh từ pháp thì các bạn phải hiểu như sau đây:
Pháp gồm có
ba phần:
1/ Về vật chất
2/ Về tinh
thần
3/ Về cảm thọ
Về vật chất
chỉ cho vạn hữu; về tinh thần chỉ cho tâm niệm; về các cảm thọ chỉ cho sự đau
khổ của thân.
Trong đoạn
kinh này đức Phật đã xác định các pháp lấy gì làm gốc? Và biết gốc của các pháp
để làm gì?
Như câu thứ
nhất Phật dạy: “Tất cả pháp lấy dục làm căn bản”. Vậy dục
và căn bản là gì? Dục là lòng ham muốn, sự ham muốn; căn bản là gốc rễ, cội nguồn.
Giải nghĩa chung của cụm từ ngữ này là: Tất cả các pháp đều do gốc ham
muốn sinh ra.
Chân lý Đạo
Phật đã xác định và thấm nhuần lý “dục” này (Tập
Đế) nên Ngài chủ trương ly dục, diệt dục. Vì dục là nguyên nhân sanh ra muôn thứ
khổ đau trong cuộc đời này hay nói cách khác là nơi tập hợp mọi sự khổ đau.
Chữ pháp ở
đây nghĩa quá rộng rãi, nên các bạn nghi ngờ và tự hỏi: “Gốc cây kia
cũng có dục nữa sao?”
Hỏi như vậy,
các bạn đã lầm, chỉ biết có loài động vật là có dục, còn loài thảo mộc là không
dục. Loài thảo mộc vẫn có dục như loài động vật vậy. Các bạn có thấy một cây to
lớn tàn lá che phủ cây nhỏ không? Cây nhỏ nghiêng mình tránh tàn cây lớn. Đó
không phải là dục sao? Đổ một đống phân gần gốc cây, bao nhiêu rễ đều hướng về
đống phân, như vậy cây cũng có dục chứ! Vì thế, đức Phật nói: “Tất cả
pháp lấy dục làm căn bản”.
Vì vậy,
nghĩa chữ Pháp rất rộng rãi, mênh mông, vô cùng, vô tận, nó chỉ cho vạn hữu và
mọi sự việc, mọi tâm niệm đã khởi, mọi cảm thọ đang xảy ra trong đời sống hằng
ngày của các bạn như trên đã nói. Bạn có biết chăng?
Tất cả pháp ở
đây, còn có nghĩa là tâm niệm, là các cảm thọ, là các pháp trần của bạn, mỗi
tâm niệm của bạn dù thiện hay ác khởi lên đều do dục cả. Vì vậy, đức Phật xác định: “Tất
cả pháp lấy dục làm căn bản”. Thấu hiểu nghĩa như vậy, nên lúc tu
tập Tứ Niệm Xứ giai đoạn đầu, khi có một niệm khởi thì chúng ta dùng Chánh Tư
Duy quán xét niệm ấy tận cùng và biết ngay niệm ấy sinh ra đều do gốc dục. Mục
đích tư duy quán sát là để không làm theo dục. Không làm theo dục, tức là ly dục.
Thưa các bạn!
Như các bạn đã biết “dục” là nguyên nhân sinh ra muôn thứ đau khổ (Tập Đế). Vì
thế, khi có một niệm khởi lên trong tâm là mau mau quán sát tư duy đuổi ra cho
khỏi tâm, nói cách khác là không làm theo tâm dục là ly dục.
Các bạn nên
lưu ý: Chỉ có tâm thanh thản, an lạc và vô sự, hay nói cách khác là tâm không
phóng dật, tâm không phóng dật là tâm không có dục, ngoài ra tất cả mọi pháp
nào dù thiện hữu lậu hay ác đều do gốc dục sinh ra cả. Cho nên, người tu sĩ và
người cư sĩ lúc nào cũng cần đề cao cảnh giác từng niệm, cũng như lúc tâm không
niệm, vì tâm không niệm nhưng thân lại có niệm. Vậy niệm của thân là gì?
Như đã nói ở
trên: đau nhức, ngứa ngáy, mệt mỏi, tức lói, v.v.. là niệm của thân các bạn ạ!
Những pháp này xảy ra trên thân cũng đều do gốc dục cả. Khi thân bị đau nhức
thì các bạn đừng sợ hãi. Bởi vì đức Phật bảo: Tất cả các cảm thọ đều vô thường,
vô ngã, không phải là ta, không phải của ta. Vậy cảm thọ không phải là ta, là của
ta, tính chất của nó vô thường vô ngã thì ta sợ gì. Phải không hỡi các bạn?
Khi chúng ta
biết rõ được gốc của các pháp là dục, nhưng gốc dục không phải là ta, là của ta
thì ta làm gì mà sợ hãi, mặc kệ nó, nó có làm gì được ta đâu mà sợ. Vì ta với
nó là hai kẻ xa lạ. Khi hiểu rõ được gốc dục như vậy thì tất cả sự đau khổ
trong ta đều được hóa giải khiến cho ta hoàn toàn sống an vui và hạnh phúc. Vậy,
biết gốc của các pháp thì đỡ chúng ta biết mấy. Nhưng chúng ta cũng phải biết
cách đuổi các pháp ác đó đi để thân tâm chúng ta lúc nào cũng được an vui thanh
thản. Vậy đuổi nó bằng cách nào đây?
Chúng ta chỉ
cần tác ý: “Tâm thanh thản, an lạc và vô sự, đừng sợ cảm thọ, nó
không phải là ta, của ta, nó là người xa lạ hãy đi, đi! Không được ở trong thân
ta” hoặc ta tác ý như sau: “An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra” hoặc “Thọ
phải đi, đi! Thân phải an tịnh. Tôi biết tôi đang đi kinh hành”.
Các bạn cứ
nhớ kỹ, luôn bám cho thật chặt vào hơi thở hoặc thân hành ngoại thì cảm thọ sẽ
đi mất. Cảm thọ đi mất tức là dục đi mất. Cảm thọ dục ở chỗ nào? Dục ở chỗ đau
gọi là dục đau. Cho nên, hết dục là hết đau, tức là lìa gốc dục của các pháp.
Cho nên “Tất cả pháp lấy dục làm căn bản”.
2- Lời Phật
dạy thứ hai: “Tất
cả pháp lấy tác ý làm sanh khởi”. Trong lời dạy này, chúng ta có
cơ sở để hiểu biết danh từ tất cả pháp là nghĩa gì? Ở đây, đức Phật đã dạy tất
cả pháp là tâm niệm của chúng ta. Tại sao chúng ta lại biết chắc như vậy?
Bởi vì,
trong lời dạy thứ hai đức Phật đã xác định rõ ràng: “Tác ý làm sanh
khởi”. Tác ý là pháp thuộc về ý thức. Pháp thuộc về ý thức, tức là tâm
niệm, ý niệm. Mỗi niệm trong tâm là mỗi pháp. Cho nên, mỗi niệm trong tâm đều lấy
tác ý làm sanh khởi. Tác ý có hai cách:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét