29-GIỚI LUẬT
HỎI: Kính thưa Thầy! Tại sao tu sĩ
Phật giáo hiện giờ không giữ gìn giới luật, sống phi giới luật, sống bẻ vụn giới
luật. Như vậy con đường tu của họ sẽ đi về đâu? Và có ích lợi gì cho kiếp sống
tu hành của họ?
Người tu
sĩ giữ gìn giới luật nghiêm túc, sống đúng Phạm hạnh, thiểu dục tri túc, phòng
hộ các căn đầy đủ, con đường tu của họ sẽ đi về đâu?
Và có ích
lợi gì cho kiếp sống của họ? Con cúi mong Thầy chỉ dạy để cho chúng con được
rõ.
ĐÁP: Như Thầy đã dạy giới luật là một
pháp môn tu hành của đạo Phật, chứ không phải là pháp luật của một quốc gia.
Cho nên các bộ giới luật do các Tổ biên soạn thành một bộ pháp luật của Phật
giáo hơn là một pháp môn tu tập để tâm được vô lậu.
Pháp môn giới
luật cùng với pháp môn Thiền định và pháp môn Trí tuệ, gọi chung có tên
là “Tam Vô Lậu Học”.
Tam Vô Lậu Học
là ba pháp môn tu tập không còn lậu hoặc, tức là ba cấp tu tập trong tám lớp học
sẽ chấm dứt đau khổ của kiếp người hay nói cách khác là làm chủ sanh, già, bệnh,
chết của đạo Phật.
Ba pháp môn
vô lậu này, kỳ thật chỉ là ba cấp học đạo đức duy nhất của Phật giáo, nên nó được
chia ra làm ba giai đoạn tu tập: Giới, Định, Tuệ.
Ba cấp học
này chỉ có giới luật là cấp học quan trọng nhất và tu tập khó nhất trên đường
tìm cầu đạo giải thoát theo đạo Phật.
Bởi thế, người
nào tu hành mà không giữ gìn giới luật, không tu giới luật, không sống đúng giới
luật, thì có tu suốt đời cũng tu chẳng tới đâu, chỉ còn tu danh, tu lợi, tu tưởng,
tu chùa to Phật lớn mà thôi (chẳng bao giờ có giải thoát thật sự).
Nếu không tu
giới luật mà tu định, thì Thiền định đó là tà thiền, định tưởng.
Nếu không tu
giới luật mà tu trí tuệ thì trí tuệ đó là tà tuệ, kiến giải, tưởng giải, là trí
tuệ tích lũy, nhai lại bã mía của người xưa, thêm râu, thêm ria, vẽ rắn thêm
chân.
Từ xưa đến
giờ các Tổ chỉ lặp đi, lặp lại lối mòn của nhau, chỉ dùng từ hiện đại cho lạ
tai mà thôi, chứ lối mòn vẫn là lối mòn, không thể nào lối mòn là đường cái được.
Như trên Thầy
đã dạy, giới luật là pháp môn quan trọng nhất trong Tam Vô Lậu Học. Cho nên, vì
lợi ích chúng sanh, vì muốn thoát ra sự đau khổ của kiếp người đức Phật đã dạy: “Vì
hạnh phúc, vì lòng thương tưởng đệ tử, những việc ấy Ta đã làm xong, vì lòng
thương tưởng Ta đã dạy các ngươi”.
Đây là một
bài kinh mà Đức Phật đã khéo nhắc nhở cho các vị Tỳ Kheo tu tập giới luật, vì
giới luật rất quan trọng trên đường cầu đạo giải thoát. Bài kinh “Ước
Nguyện” Trung Bộ tập 1 trang 79 Phật dạy:
– “Này
các Thầy Tỳ Kheo, hãy sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn, sống phòng hộ với
sự phòng hộ của giới bổn, đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm trong
các lỗi nhỏ nhặt, chân chánh lãnh thọ và học tập các học giới”.
Đoạn kinh
này là lời dạy khuyên nhắc nhở của đức Phật thấm thía vô cùng, một lời khuyên từ
cõi lòng vì thương tưởng chúng sanh đang sống trong cảnh khổ mà chẳng biết đường
nào ra. Trên thế gian này chỉ còn có con đường duy nhất để tu tập, thoát ra sự
đau khổ của kiếp người “Giới, Định, Tuệ”. Không thể còn
có con đường thứ hai nào khác được nữa.
Biết rất rõ
điều này, trên bước đường tầm sư học đạo. Ngài đã sáu năm gian khổ, nhưng vẫn
không tìm ra con đường giải thoát. Bốn mươi chín ngày dưới cội bồ đề trầm tư và
nhập Tứ Thánh Định, chứng Tam Minh. Ngài đã tự tìm ra chân pháp, chân pháp ấy
là thầy của Ngài, đã dẫn đường Ngài đi đến đích, thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết
và chấm dứt luân hồi.
Chân pháp ấy
là gì?
Chân pháp ấy
là “Giới, Định, Tuệ”. Ngài luôn luôn nhắc nhở chúng ta
với lòng yêu thương tha thiết đối với chúng ta như con một: “Hãy sống
đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn, sống phòng hộ với sự phòng hộ của giới bổn,
đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm trong những lỗi nhỏ nhặt, chân
chánh lãnh thọ và học tập các giới học”.
Thế mà người
tu sĩ Phật giáo hiện giờ lại xem thường giới luật, oai nghi chánh hạnh không
có, xem thường trong các lỗi nhỏ nhặt, phạm giới không biết xấu hổ, chẳng bao
giờ lấy giới phòng hộ sáu căn, sống ăn uống phi thời, nam nữ trai gái kề cận chẳng
biết đó là tai họa khổ đau, chẳng biết đó là con đường sanh tử luân hồi.
Bài kinh Ước
Nguyện, đức Phật đã xây dựng nó trên nền tảng đạo đức nhân bản – nhân quả. Ngài
không dạy chúng ta cầu nguyện mà dạy chúng ta ước nguyện.
Muốn ước
nguyện được thành tựu sở nguyện thì phải sống đúng giới luật, giới luật là thiện
pháp, do nhân thiện pháp thì chuyển được ác pháp. Vì thế, do nhân thiện pháp
thì quả của thiện pháp là ước nguyện của chúng ta viên mãn.
Ví dụ: Một
người có bệnh tật, tai nạn xảy đến hoặc tai nạn bệnh tật chưa xảy đến nhưng ước
nguyện bệnh tật tai nạn sẽ chấm dứt và bệnh tật tai nạn sẽ không xảy ra, thì
người ấy phải sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn, sống phòng hộ với sự
phòng hộ của giới bổn, đầy đủ uy nghi chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm trong các lỗi
nhỏ nhặt, chân chánh lãnh thọ và học tập các học giới, thì ước nguyện sẽ thành
tựu.
Nếu ai giữ
gìn giới luật đúng như vậy thì tai nạn, bệnh tật sẽ qua và không xảy đến. Như vậy,
Ngài đã dạy chúng ta tu tập giải thoát trên nền đạo đức nhân bản – nhân quả, lấy
hành động thiện làm gốc, diệt trừ mọi hành động ác và lòng ham muốn.
Trong bài
kinh Ước Nguyện, Đức Phật dạy:
“-
Mong rằng ta được mọi người thương mến, yêu quý, cung kính, và tôn trọng”.
“-
Mong rằng ta được các vật dụng đầy đủ không thiếu hụt”.
“-
Mong rằng những người bố thí cúng dường các vật dụng sẽ được quả báo và lợi ích
lớn”.
“-
Mong rằng những bà con huyết thống với ta, khi bệnh tật tai nạn chết, mệnh
chung với tâm hoan hỷ, an lạc, được quả báo và lợi ích lớn”.
Trên đây là
những ví dụ ước nguyện trong bài kinh, muốn được toại nguyện cho mình cho người
thì chỉ tu tập và giữ gìn giới luật nghiêm túc.
Kinh Phật đã
dạy như vậy, thế mà kinh sách phát triển lại dạy cúng tế, cầu khẩn, tụng kinh,
niệm chú, niệm Phật, cầu an, cầu siêu để được tai qua nạn khỏi, bệnh tật tiêu
trừ (do chư Phật, Bồ Tát từ bi gia hộ).
Kinh sách
phát triển lối dạy tu tập đều cầu tha lực, (Tam bảo gia hộ) cho đến những ước
nguyện cho mình, cho người đều dựa vào tha lực. Còn ngược lại, kinh sách Nguyên
Thủy dạy tự lực. Muốn lợi mình lợi người thì người ấy phải tự mình tận lực sống
đúng giới hạnh, nói cách khác là phải sống đúng thiện pháp không được sống
trong ác pháp.
Nói chung đức
Phật dạy, con người muốn có cuộc sống an vui, hạnh phúc thì phải sống có đầy đủ
đạo đức không làm khổ mình, khổ người, thì được mọi toại nguyện.
Đọc qua bài
kinh Pháp Môn Căn Bản ta thấy rõ Phật giáo không đi nhẩm lại lối mòn của các
tôn giáo khác, tự mình vạch ra một lối đi độc đáo, tự lực, cụ thể không mơ hồ,
chính xác để giải quyết kiếp sống con người, thoát ra mọi cảnh khổ, tạo thế
gian, có cuộc sống con người thành một cõi Thiên Đàng, Cực Lạc.
Để chiến thắng
sự ưa thích dục lạc thế gian, sự không ưa thích, sự bất toại nguyện, và sự khiếp
đảm, sợ hãi, Phật dạy: “- Này các Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo có ước nguyện:
Mong rằng ta nhiếp phục lạc và bất lạc, chứ không phải lạc và bất lạc nhiếp phục
ta. Mong rằng ta sống luôn luôn nhiếp phục lạc và bất lạc được khởi lên. Mong rằng
ta nhiếp phục khiếp đảm và sợ hãi, chớ không phải khiếp đảm và sợ hãi nhiếp phục
ta. Mong rằng ta sống luôn luôn nhiếp phục khiếp đảm và sợ hãi được khởi lên
nơi Tỳ Kheo, Tỳ kheo ấy “phải thành tựu viên mãn giới luật, kiên trì nội tâm tịch
tĩnh, không gián đoạn thiền định (tỉnh thức), thành tựu quán hạnh (vô lậu),
thích sống tại các trụ xứ không tịch (độc cư)”.
Lời dạy trên
đây rất cụ thể cho người tu, muốn nhiếp phục tâm ham muốn và sợ hãi thì chỉ có
giới luật và bốn pháp định, Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Niệm Hơi Thở (không
gián đoạn thiền định), nội tâm tịch tĩnh (Định Sáng Suốt), thành tựu quán hạnh
(Định Vô Lậu), thích sống tại các trụ xứ không tịch (độc cư).
Trong bài
kinh Ước Nguyện đức Phật dạy nhập Bốn Thánh Định rất rõ ràng và dễ dàng không
có khó khăn.
Vì muốn nhập
Bốn Thánh Định này không khó khăn, không có ức chế tâm như các nhà học giả kiến
giải dạy ra. Chỉ cần sống đúng giới hạnh và tu tập các pháp Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm
Xứ để xả tâm cho thật sạch (không còn tham sân, si, mạn, nghi) nữa, thì chỉ ra
lệnh nhập thiền định nào thì nhập ngay thiền định ấy.
“- Này
các Thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo có ước nguyện: Mong rằng, Tỳ Kheo ý muốn, không
khó khăn, không có mệt nhọc, không có phí sức, ta chứng được bốn thiền thuộc
tăng thượng tâm hiện tại lạc trú, Tỳ Kheo ấy phải thành tựu viên mãn giới luật,
kiên trì nội tâm tịch tĩnh (Sáng Suốt Định), không gián đoạn thiền định (Thân
Hành Niệm Nội Ngoại), thành tựu quán hạnh (Định Vô Lậu), thích sống tại các trụ
xứ không tịch (độc cư)”.
Nếu người
nào muốn tu tập thiền định của đạo Phật nhập Bốn Thánh Định, làm chủ sanh, già,
bệnh, chết, không có khó khăn, chỉ cần thành tựu viên mãn giới luật, tức là sống
đúng giới luật.
Xét ra từ
khi đức Phật nhập diệt đến giờ, không có ai nhập được Bốn Thánh Định, chỉ vì
không thành tựu viên mãn giới luật.
Nếu đã có
người nào viên mãn được giới luật sống đầy đủ chánh hạnh thì Phật pháp đâu bị
ngoại đạo biến thể như ngày nay và như thế này. Phật giáo ngày nay đã trở thành
một tôn giáo hỗn tạp mang đủ thứ pháp môn của ngoại đạo (84 ngàn pháp môn) mà
còn tự xưng những danh từ ngã mạn cống cao khác.
Như trên Phật
đã dạy trong bài kinh Ước Nguyện. Từ đức hạnh làm người, sống không làm khổ
mình, khổ người và khổ chúng sanh. Để đem lại sự giải thoát, an lạc, hạnh phúc
cho nhau trên hành tinh này thì “Hãy sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ
giới bổn, sống phòng hộ sáu căn với sự phòng hộ của giới bổn, đầy đủ uy nghi
chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm trong các lỗi nhỏ nhặt, chân chánh lãnh thọ và tu
học các học giới thì được toại nguyện, mãn nguyện làm người có đạo đức đầy đủ”.
Nếu muốn
thành tựu những đức hạnh của bậc Thánh nhân và thực hiện thiền định làm chủ sự
sống chết của bậc chân nhân mà người đời thường hay ưa thích tu thiền định,
nhưng không biết thiền định nào đúng sai, cứ nghe thiền định là cứ tu, nhắm mắt
tu đùa, tu không suy nghĩ đúng sai phải trái, đã mất công sức tu hành lại còn mất
tiền mất của, bỏ đời sống thế gian, bỏ vợ, bỏ con, bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ thân bằng
quyến thuộc v.v.. Chỉ vì muốn thoát khỏi mọi sự đau khổ của cuộc đời, để trở
thành bậc Thánh nhân, nhưng lại tu sai đường, Thánh nhân đâu không thấy, giải
thoát đâu không thấy, ngẫm lại cuộc đời mình mà đau lòng, bị các nhà tôn giáo lừa
đảo mà không dám nói ra, ngậm miệng tự an ủi mình, phải tu nhiều kiếp, kiếp này
chưa xong thì kiếp khác tu nữa, Phật Thích Ca ngày xưa còn tu vô lượng kiếp mới
thành Phật, câu này là câu an ủi nhất của những người bị lừa đảo, tu lạc tà
pháp, họ muốn hy vọng hão huyền để mà hy vọng, để mà sống.
Nhưng trong
bài kinh Ước Nguyện Phật dạy tùy theo ý muốn, không có khó khăn, không có mệt
nhọc, không có phí sức, ta chứng được bốn thiền, thuộc tăng thượng tâm hiện tại
lạc trú.
Như vậy, thiền
định tu tập đâu có khó khăn gì, thế mà người tu thiền thời nay lại tu quá khó
khăn, tu mãi từ hai ba chục năm, nhưng không thành tựu. Các Tổ như Ngài Đại An
12 năm, Diệu Cao Phong 30 năm mà chỉ có triệt ngộ những công án mà thôi, còn
làm chủ sanh tử thì chẳng biết gì, tâm sân hận thì vẫn còn cao ngút. Giải thoát
đâu không thấy, làm chủ sanh, già, bệnh, chết đâu không thấy, chỉ thấy được mồm
mép bén nhạy đối đáp như gió thổi (cơ phong). Còn một số người nữa lại tu vào
các loại thiền khác, xuất hồn, Khí công, Yoga, Mật Tông luyện bùa, niệm chú, bắt
ấn v.v.. Biến thành các tu sĩ này, thay vì tu giải thoát họ lại tu để làm thầy
trị bệnh, trừ tà, ếm quỷ hoặc tập luyện dưỡng sinh, tức là thiền định biến thái
thành phương pháp ngừa bệnh.
Thiền định
thời nay biến dần thành phương pháp ngừa bệnh (dưỡng sinh) chứ đâu còn là thiền
định làm chủ sự sống chết như thời đức Phật.
Nhìn sự tu
hành của Phật giáo hiện giờ, ta rất buồn cười, thiền định của Phật thì dẹp qua
không tu, mà lại tu thiền của ngoại đạo, chỉ vì thiền của ngoại đạo không có giới
luật nghiêm túc, đời sống theo dục lạc dễ dàng, ăn uống ngủ nghỉ phi thời.
Do đó, tu
mãi không kết quả, chạy sang tu các pháp môn khác như Tịnh Độ “vừa
tu Thiền vừa niệm Phật” như các Tổ Vĩnh Minh, Vân Thê, Từ Vân
v.v..
Có người
chuyển sang Tịnh Độ hẳn chuyên ròng niệm Phật cầu vãng sanh Cực Lạc như Tổ Tông
Bổn, Khánh Anh, Thiện Hoa, Thiện Hòa v.v..
Có người
chuyển sang vừa tu Tịnh Độ cầu vãng sanh vừa tu Mật Tông; có người lại chuyển
sang qua hẳn Mật Tông, chuyên ròng niệm chú, bắt ấn.
Có người tu
Tịnh Độ lâu ngày chẳng thấy kết quả gì chuyển qua tu Thiền Tông, lại cũng có
người tu Mật Tông lâu ngày chẳng thấy linh ứng chuyển qua tu Thiền Tông. Họ
chuyển qua pháp môn này, chuyển lại pháp môn kia, tu mãi từ đời này sang đời
khác mà chẳng ra gì, vẫn chết trong đau khổ và còn đau khổ hơn người thế gian.
Hiện giờ người
ta tu theo Phật Giáo Đại Thừa, cứ chạy theo ba pháp môn Thiền, Tịnh, Mật và
chuyển qua chuyển lại tu tập, cứ thế tu tập cho đến bây giờ chẳng ai tu đến
đâu, cứ loanh quanh, lẩn quẩn trong vòng lẩn quẩn, loanh quanh.
Có người tu
các loại tà thiền Yoga, xuất hồn lại rơi vào trạng thái Định tưởng; có người tu
Thiền Đông Độ rơi vào Pháp tưởng nên gọi là triệt ngộ.
Tịnh Độ Tông
thì rơi vào sắc, thanh tưởng thấy cảnh giới Tây Phương, Phật Di Đà và Thánh
chúng, thấy hoa sen, thấy tên họ được đăng ký trên hoa sen và thấy ánh sáng hào
quang, nghe Phật Di Đà thuyết pháp v.v.. Đó toàn là sắc thanh tưởng.
Mật Tông thì
rơi vào Tha tâm tưởng, nên biết chuyện quá khứ vị lai khiến cho mọi người quá nể
phục và thường làm trò ảo thuật (thần thông) lừa đảo người.
Tất cả những
sự việc đã xảy ra khiến cho người tu tưởng mình đã chứng đạo, nên trong kinh
Pháp Môn Căn Bản Phật dạy: “Tất cả những kết quả đó là tưởng tri chứ
không phải thực chứng giải thoát (liễu tri)”.
Bởi vậy, một
người tu tìm cầu sự giải thoát mà không sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn,
sống không phòng hộ sáu căn với sự phòng hộ của giới bổn, không đầy đủ oai nghi
chánh hạnh, không thấy sự nguy hiểm trong các lỗi nhỏ nhặt, không chân chánh
lãnh thọ và tu học các học giới, thì dù tu ngàn đời Thiền, Tịnh, Mật cũng chẳng
đi đến đâu, chỉ uổng phí một đời tu hành mà thôi, rồi cũng chạy theo danh, lợi,
buôn Phật, bán Pháp mà sống, sống trong cách thức lừa đảo tín đồ để ngồi mát ăn
bát vàng.
Thần thông của
ngoại đạo do dùng tưởng tu tập như: Yoga, Mật Tông, Khí công, Nội công v.v.. Do
dùng tưởng tu tập nên có thần thông mà tâm dục chưa diệt, ác pháp chưa trừ, nên
dễ sa ngã trong nữ sắc, danh, lợi thế gian v.v.. Do sa ngã nữ sắc, danh, lợi thế
gian nên thần thông mất dần.
Vì vậy, có
nhiều vị giáo chủ mới xuống núi, thanh sắc đầy đủ, uy nghi chánh hạnh nghiêm
trang khiến cho mọi người ai cũng kính nể, lại có thần thông kêu mây, hú gió,
sai binh, khiển tướng, sái đậu thành binh, tàng hình, biến hóa, đi trên nước lửa
như đi trên đất bằng, ngồi trên hư không như thuyền nổi trên nước, đi xuyên qua
vách đá, chôn dưới đất mà vẫn sống, đi trong hư không như chim bay v.v..
Những hành động
trên đã khiến cho mọi người kính trọng, đem dâng cúng của cải, tài sản và ngay
cả sắc đẹp, không có vật gì mà họ tiếc.
Thử hỏi, thần
thông như vậy để làm gì, có ích lợi gì cho loài người đâu? Chỉ là một trò ảo
thuật cho người ta xem chơi mà thôi, để cám dỗ những người nhẹ dạ, ham mê thần
thông, chứ không thể lường gạt những người đệ tử Phật được.
Chỉ có một
hành động lừa đảo gạt người, một vị đạo sư chỉ dùng một tờ báo nấu sôi một nồi
nước đã làm cho mọi người kính nể. Nấu sôi một nồi nước chỉ có một tờ báo, hành
động đó ích lợi gì cho con người ở thế gian. Vậy mà mọi người vô minh đều kính
phục.
Các vị giáo
chủ loại này tâm dục chưa trừ, ác pháp chưa diệt, nên khi thấy của cải, tài sản,
sắc đẹp thì ham thích nên lần lần sa ngã và thần thông tưởng tiêu mất.
Cho nên, thỉnh
thoảng báo chí Công an phát giác ra đăng tin, vị giáo chủ này, vị giáo chủ kia,
ông đạo này ông đạo kia làm chuyện lừa đảo tín đồ nhẹ dạ.
Ngược lại,
thần thông của đạo Phật, không do tu tưởng mà có, chỉ dùng pháp hướng như lý đạo
tác ý, để ly dục, ly ác pháp, diệt ngã xả tâm, đoạn dứt tâm tham, sân, si, mạn,
nghi cùng diệt sạch thất kiết sử. Do tu tập đoạn dứt những điều này mà tâm được
thanh tịnh. Nhưng, phải biết rõ, muốn dùng pháp hướng tâm như lý tác ý có hiệu
quả, thì phải sống đúng giới luật, lấy giới luật phòng hộ sáu căn, sống đời sống
thiểu dục tri túc, oai nghi tế hạnh hẳn hòi, đi đứng trang nghiêm, đức hạnh trọn
vẹn, không hề sai sót một lỗi nhỏ.
Thần thông của
đạo Phật là thần thông vô dục, vô ác pháp. Người tu sĩ đạo Phật, phải biết rõ,
vô dục vô ác pháp chỉ do nhờ có giới luật, mới diệt trừ được dục và ác pháp,
nên trong kinh Ước Nguyện Phật dạy: “Nếu Tỳ Kheo có ước nguyện:
“Mong rằng ta chứng được các loại thần thông, một thân ta hiện ra nhiều thân,
nhiều thân ta hiện ra một thân ta, hiện hình tất cả các loài vật, biến hình đi
ngang qua vách qua thành, qua núi đá như đi ngang qua hư không; ta độn thổ trồi
lên ngang qua đất liền như ở trong nước; ta đi trên nước không chìm như trên đất
liền, ta ngồi kiết già đi trên hư không như con chim; với bàn tay ta chạm và rờ
mặt trăng và mặt trời, những vật có đại oai lực, đại oai thần như vậy ta có thể,
thân ta có thần thông bay cho đến Phạm Thiên.
Muốn
được vậy, Tỳ Kheo hãy sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn, sống phòng hộ sáu
căn với sự phòng hộ của giới bổn đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy sự nguy hiểm
trong các lỗi nhỏ nhặt, chân chánh lãnh thọ và tu học các học giới”.
Qua bài kinh
Ước Nguyện đối với đạo Phật, ta muốn những gì để đạt được kết quả theo ý muốn của
mình, thì đều phải thực hiện tu tập và sống đúng giới luật, đó là một nền tảng
vững chắc của đạo Phật, một nền tảng đạo đức thật sự của loài người. Nếu ai bỏ
nền tảng đạo đức vững chắc này, dù tu tập có tu đúng thiền định của đạo Phật
thì cũng trở thành tà thiền, tà định.
Tại sao vậy?
Tại vì, khi
đã lìa khỏi pháp môn căn bản của đạo Phật, tức là giới luật, một pháp môn đầu
tiên trong ba pháp môn vô lậu “Giới, Định, Tuệ” thì người
đó dù có tu theo đạo Phật, nhưng vẫn là tu tà đạo.
Bởi vậy,
nhìn tu sĩ Phật giáo hiện giờ, biết Phật giáo suy hay thịnh, mất hay còn. Không
phải ở số đông tu sĩ Phật giáo, không phải ở chỗ Phật giáo được chấp nhận là quốc
giáo; không phải Giáo Hội Phật Giáo được tổ chức như một quốc gia có tổ chức hẳn
hoi, có các trường học từ sơ, trung, cao đẳng để tu sĩ học tập có cấp bằng cử
nhân, tiến sĩ, v.v.. Cũng không phải ở chỗ xây cất chùa to, tháp lớn, kiến trúc
kiên cố vĩ đại mà ở chỗ tu sĩ phải sống đầy đủ giới hạnh, đầy đủ giới bổn sống
phòng hộ sáu căn với sự phòng hộ giới bổn, đầy đủ uy nghi chánh hạnh, thấy sự
nguy hiểm trong các lỗi nhỏ nhặt. Nói tóm lại, vị Tỳ Kheo phải giữ gìn giới luật
nghiêm túc thì Phật giáo mới còn và hưng thịnh, còn chúng Tỳ Kheo phá giới thì
Phật giáo mất và không hưng thịnh.
Lời di chúc
năm xưa của đức Phật còn vang mãi trong tai chúng ta “giới luật còn
là Phật giáo còn, giới luật mất là Phật giáo mất”.
Hỡi quý vị
Tăng, Ni và Cư Sĩ! Quý vị có muốn Phật giáo trường tồn với loài người trên hành
tinh này chăng? Hay để cho Phật giáo mai một suy tàn chìm mất trong lớp bụi mù
dày đặc của tà pháp ngoại đạo đang phủ trùm che khắp.
Nếu muốn Phật
giáo được trường tồn và hưng thịnh mãi mãi, đem lại hạnh phúc an vui cho loài
người và mọi người trên hành tinh này không còn làm khổ mình, khổ người nữa,
thì người cư sĩ đệ tử Phật tại gia hãy giữ gìn giới luật của người cư sĩ mà đức
Phật đã dạy, phải nghiêm túc khi thọ Tam quy, Ngũ giới và Thập thiện, phải lấy
nó phòng hộ cuộc sống của mình, giữ gìn đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy sự
nguy hiểm trong các lỗi nhỏ nhặt, không làm khổ mình, khổ người thì Phật giáo sẽ
còn với quý vị, với loài người trên hành tinh này.
Còn Tỳ Kheo
Tăng và Tỳ Kheo Ni đệ tử xuất gia của đức Phật, nếu muốn Phật giáo được trường
tồn, làm ngọn đuốc sáng soi đường đạo đức cho mọi người trên quả địa cầu này và
để có hướng đi tìm chân lý giải thoát, thoát khỏi kiếp sống khổ đau của loài
người và cũng chính ngay bản thân của quý vị. Quý vị có muốn làm chủ bốn sự khổ
đau sanh, lão, bệnh, tử đang tấn công quý vị hằng giây, hằng phút không? Nếu
quý vị lơ đễnh thì ô hô! uổng một kiếp người.
Nếu muốn làm
chủ bốn sự khổ đau này thì quý vị đã thọ cụ túc giới phải nghiêm chỉnh sống đầy
đủ giới hạnh đầy đủ giới bổn, không được bẻ vụn giới luật như các Tổ đã làm, mà
quý vị đang chịu ảnh hưởng rất nặng, sống phá giới.
Quý vị hãy bỏ
xuống những gì của các Tổ mà phải trở lại sống đúng như Phật, sống phòng hộ sáu
căn với sự phòng hộ của giới bổn, phải đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy nguy hiểm
trong các lỗi nhỏ nhặt, chân chánh lãnh thọ và tu học các học giới.
(Trích
sách Đường về xứ Phật – Tập 5, NXB Tôn Giáo – 2011, trang 83-103)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét