1009-CHẤN CHỈNH PHẬT GIÁO
Câu hỏi của
Mỹ Linh
HỎI: Con kính bạch thầy! Sao
trong thực tế: tu là sửa. Mà người đi tu là cả một sự nghiệp chuyển biến của tư
tưởng từ nhận thức đến sự quyết tâm. Thế mà khi đã đi tu rồi còn có đòi hỏi cả
một nghị lực và sự bền chí, gan dạ mới thắng được từng tâm niệm tham, sân, si của
mình. Có người tự bỏ cuộc, có người lại chết khi chưa toại nguyện. Và rồi người
chứng đạo lại càng hiếm có hơn. Ðó là con muốn nói cả một đời tu với bao tâm
huyết. Thế nhưng đại đa số người cứ tin vào sự cầu siêu cho hương linh được về
Cực Lạc thì điều này con thấy lạ quá. Làm sao giúp mọi người tín đồ hiểu được
điều này thưa Thầy? Vì khi còn sống khuyên đừng sát sanh – không làm được.
Khuyên đừng
uống rượu – không nghe. Khuyên sống hòa thuận – không làm. Khuyên xem sách đạo
đức – lại làm ngơ. Thế mà cứ chết là cầu siêu? Làm sao siêu được!
Kính bạch
Thầy! Hay là trong Giáo Hội hay pháp môn Tịnh Ðộ có cái nhìn, cái lý luận đúng
như thế nào mà con không được biết.
Thậm chí
các Thầy tụng kinh niệm Phật cũng ăn thịt chúng sanh, cũng uống rượu thì còn độ
ai vào cõi siêu nào nữa!
Từ ấy mới
bắt đầu dựng lại cuộc sống quốc thái dân an, ngày ấy toàn dân được học và hành
đạo đức nhân bản – nhân quả không làm khổ mình, khổ người. Ngày ấy không còn cảnh
bận rộn cầu siêu, cầu khẩn xin điểm lên lớp vậy, v.v…
Nếu bản
thân mọi người lo học tập và hành đạo đức thì ngày ấy giảm đi số người liều mạng
phạm pháp và ngày ấy ngành công an được nâng cao tâm trí được rèn luyện chuyên
môn để cùng nhẹ nhàng hỗ trợ nền đạo đức, hỗ trợ cuộc sống toàn dân cao hơn nữa
để quân bình sự tiến bộ của khoa học và đạo đức.
Thầy ơi!
Sao con thấy điều này quá cần thiết và cấp bách nhưng biết bao giờ mới được thực
hiện? Hay là nói như bao người là thời mạt pháp phải chịu nền đạo đức tồi tệ
như thế để loài người đi đến diệt vong?
Lâu lắm rồi
con mới viết thư trình Thầy. Con kính mong Thầy chỉ dạy thêm cho con.
ĐÁP: Ðúng vậy, tu theo đạo Phật là cả
một đời tu với bao tâm huyết mới diệt được lòng tham, sân, si, cho nên nhiều
người không ý chí, không nghị lực, không gan dạ, kiên cường bền chí nên bỏ cuộc
tu hành. Vì thế, Phật giáo phát triển biết rõ tâm lý của những người này nên
sinh ra pháp môn Tịnh Ðộ để lôi họ vào mê hồn trận ảo tưởng của thế giới siêu
hình tưởng tri. Những người không ý chí, không nghị lực, không gan dạ, không
kiên cường, không bền chí, lười biếng thì thích tu theo pháp môn này. Do đó, Phật
giáo trở thành Thần giáo mê tín lạc hậu làm mất chánh pháp của Phật.
Trước cái
sai của Phật giáo quá nhiều, ai đã từng đọc sách đạo đức nhân bản làm người đều
có sự mong ước như con, nhưng làm sao được hỡi con!
Tôn giáo là
lãnh đạo tinh thần của mọi người, là truyền thống văn hoá đạo đức cho con người,
thế mà tôn giáo lại dạy người mê tín, phi mất đạo đức nhân bản – nhân quả như
kinh sách phát triển thì chúng ta hết ý kiến. Pháp môn Tịnh Ðộ là một pháp môn
phi đạo đức. Tại sao pháp môn Tịnh Ðộ lại là pháp môn phi đạo đức?
Con hãy lắng
nghe lời Ðức Phật A Di Ðà dạy:
“Thiện
nam tín nữ các người
Chí thành
tưởng Phật niệm mười tiếng ra
Ta không
rước ở nước Ta
Thệ không
làm Phật chắc đà không sai”
Trên đây là
một lời nguyện trong bốn mươi tám lời nguyện của đức Phật Di Ðà, khi Ngài phát
tâm độ chúng sanh như vậy có thật đúng như vậy không? Không đúng các con ạ!
Một trăm lần
không đúng. Tâm tham, sân, si một bụng mà chỉ niệm có mười câu Phật mà được rước
về cõi Cực Lạc Tây Phương thì sự việc đó không bao giờ có, thì lời nguyện của đức
Phật Di Ðà là lời lường gạt người là lời nói láo không thật.
Chỉ niệm 10
tiếng A Di Ðà Phật là được Ngài rước về nước Cực Lạc mà không có một điều kiện
gì cả. Lời dạy này có đúng không? Nếu có một người gian ác cướp của, giết người,
hiếp dâm, phạm vào tội tử hình, lúc bây giờ người này chỉ cần niệm Phật A Di Ðà
thì đức Phật liền rước người này về cõi Cực Lạc. Ý nghĩ về cõi Cực Lạc này thì
con nghĩ sao? Nếu đức Phật A Di Ðà mà rước người ác này về nước của mình như vậy,
thì đất nước này sẽ là một đất nước trộm cướp. Một người còn tham, sân, si mà tụng
kinh Di Ðà sẽ được siêu sanh Tịnh Ðộ, thật là lừa đảo vô đạo đức! Làm sao niệm
Phật mà hết tham, sân, si được. Cho nên pháp môn Tịnh Ðộ là pháp môn phi đạo đức
lừa đảo người khác.
Khi nào những
pháp môn mê tín này được quét sạch ra khỏi Phật giáo thì nền đạo đức nhân bản –
nhân quả mới được phổ biến rộng khắp nơi. Nhưng tất cả đều do phước duyên của
chúng sanh con ạ! Chúng ta hãy chờ đợi và trong khi chờ đợi thì chúng ta hãy sống
đạo đức không làm khổ mình, khổ người và khổ cả hai thì đó là đem nền đạo đức
nhân bản – nhân quả vào đời.
(Trích
sách Đường về xứ Phật – Tập 4, NXB Tôn Giáo – 2013, trang 346-351)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét