1016-MỘT TRUYỀN THỐNG ĐẸP “UỐNG NƯỚC NHỚ NGUỒN, ĂN QUẢ NHỚ NGƯỜI TRỒNG CÂY”
Chơn
Thành vấn đạo
HỎI: Kính bạch Thầy! “Uống nước
nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây”, làm nên sự nghiệp nhớ ơn người Thầy có
công dạy bảo. Đó là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam, nhà nào cũng
lập một bàn thờ để thờ Phật, Tổ tiên, ông bà và cha mẹ. Ngày giỗ ngày Tết con
cháu dù công tác ở nơi đâu cũng trở về quê xum hợp với gia đình và tưởng nhớ đến
công ơn sinh thành như trời như biển của tổ tiên, ông bà và cha mẹ.
Nhưng
cũng những ngày giỗ Tết này thường bày ra ăn uống cỗ bàn linh đình, rượu chè
say sưa, gà lợn thường phải giết để cúng tế, gây tốn kém về kinh tế, gieo nhân
ác với loài chúng sanh, v.v…
Để phát
huy truyền thống tốt đẹp lâu đời đối với chư Phật, tổ tiên, ông bà và cha mẹ, để
đền đáp công ơn sanh thành dưỡng dục như trời biển đó, ngày Tết, ngày giỗ nên tổ
chức như thế nào cho đúng ý nghĩa đạo đức nhân quả làm người, không làm khổ
mình, khổ người và khổ tất cả chúng sanh. Xin Thầy chỉ dạy cho chúng con được
rõ.
ĐÁP: Ngày giỗ, ngày Tết là những ngày truyền
thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc Việt Nam “Uống nước nhớ nguồn, ăn quả
nhớ người trồng cây”, nhưng hiện nay người ta lạm dụng ngày tốt đẹp ấy đã
biến thành ngày tụ tập để ăn chơi nhậu nhẹt, vì ăn chơi nhậu nhẹt nên phải sát
hại chúng sanh làm cỗ linh đình, biến dần ngày ấy thành ngày tội lỗi, biết bao
nhiêu sanh linh phải chết cho ngày ấy.
Vì sự sống,
sự vui chơi của loài người, nhưng loài người là một loài động vật thông minh nhất
sao lại nỡ tâm sống và vui chơi trên sự đau khổ của muôn loài vật khác.
Đặt ngược lại
vấn đề, trên thế gian này có một loài động vật khác có uy quyền và thông minh
hơn loài người nữa, loài động vật ấy, chúng biết nuôi loài người và các loài động
vật khác, cứ hằng năm ngày Giỗ và ngày Tết hoặc tất cả những ngày lễ lớn, chúng
đều bắt loài người và những loài vật khác ra giết và làm cỗ linh đình, ăn uống
nhậu nhẹt vui chơi thỏa thích thì lúc bấy giờ loài người sẽ nghĩ như thế nào đối
với loài động vật đó?
Chắc chúng
ta sẽ nguyền rủa loài động vật ấy là ác quỷ, là quỷ Sa Tăng, là quỷ La Sát, là
loài ác thú chứ không phải loài người nữa, v.v.. Có phải vậy không quý vị?
Đến ngày giỗ,
ngày Tết và những ngày lễ lớn trong năm, so sánh loài người chúng ta hiện nay
cũng vậy, chẳng khác nào như loài ác thú, loài quỷ dữ, chẳng biết thương xót
muôn loài vật khác, nhẫn tâm sống trên xương máu đau khổ của chúng. Làm tội ác
như vậy chẳng biết thương xót, còn sinh tâm thích thú vui cười khi cầm dao giết
hại những loài vật hiền lành rất đáng thương, nhất là những loài chó, mèo, những
con vật trung thành và rất thương yêu chúng ta như những đứa con thân thương,
thế mà chúng ta nỡ nhẫn tâm giết chúng để ăn thịt, cũng giống như chúng ta ăn
thịt những đứa con thương yêu của mình sinh ra.
Nói về con
chó là nói về con vật trung thành dù chúng ta có đánh đập xua đuổi chúng như thế
nào, nhưng khi gặp chủ thì chúng vẫn vẫy đuôi mừng chủ. Vậy mà con người vẫn ăn
thịt chúng được.
Trong khi
các loài vật khác giãy giụa, kêu la, gào thét, rên xiết, quằn quại trên bàn tay
đẫm máu của loài người thì lúc bấy giờ chúng ta chè chén vui chơi thỏa thích,
mà vô tình không nghĩ đến nỗi đau thương ấy.
Chúng ta đâu
biết rằng luật nhân quả sẽ không tha thứ cho một ai, nếu kẻ đó chuyên làm ác giết
hại và đem thịt, da, xương, máu của chúng sanh ra bán lấy tiền hoặc nấu nướng
chiên xào, hầm, kho luộc, v.v.. thành thực phẩm, chi dụng cho cuộc sống hằng
ngày của mình, hoặc ăn uống nhậu nhẹt vui chơi thỏa thích trong lúc đó cuộc sống
hiện tại của chúng ta sẽ có nhiều sự kiện xảy ra tai nạn bệnh tật khổ đau không
chỉ có thân mình mà cả chùm nhân quả như cha, mẹ, vợ, con.
Ví dụ: Trong
những ngày Tết, ngày giỗ, ngày lễ lớn v.v.. khi ăn uống nhậu nhẹt thường xảy ra
sự rầy rà to tiếng chửi mắng đánh đập với nhau, có khi xảy ra án mạng kẻ nằm
nhà thương người đi ở tù, đó là nhân quả xảy ra trong sự kiện hiện tại.
Ngày Tết,
ngày giỗ là ngày truyền thống đạo đức ân nghĩa để tỏ lòng biết ơn sâu xa tốt đẹp
của dân tộc Việt Nam, nhưng người ta không hiểu ý nghĩa của nó, nên đã lạm dụng
ngày đó ăn chơi theo dục vọng tầm thường của kẻ phàm phu tục tử, biến dần thành
những ngày tội lỗi sát hại sanh linh, chỉ để thỏa thích cho lòng ham muốn theo
dục lạc vui chơi trần tục “ăn nhậu” say sưa mất hết tư cách đạo đức làm người,
tự chúng ta đã biến dần chúng ta trở thành những con thú vật mà không hay biết,
mất hết lương tri, chẳng biết xấu hổ và còn hung ác như loài thú dữ. Lúc bấy giờ
chúng ta đâu còn biết nghĩa lý gì đạo đức hiếu sinh, sống trước cảnh tàn ác,
tàn nhẫn, nhẫn tâm giết hại và ăn thịt các loài vật như vậy, không có một chút
lòng yêu thương thì đâu còn gọi là người biết ân biết nghĩa đối với những con
người có đạo lý làm người.
Ngày đạo đức
tốt đẹp ấy là ngày truyền thống văn hoá tốt đẹp của một dân tộc mà giết hại và
ăn thịt chúng sanh như vậy thì không thể gọi là ngày “uống nước nhớ nguồn,
ăn quả nhớ người trồng cây” của dân tộc Việt Nam, ngày ấy chỉ còn là
ngày tụ họp dòng họ anh, em, chị, em, cùng chòm xóm láng giềng ăn uống chè chén
vui chơi say sưa một cách hạ liệt, để rồi la hét chửi mắng, đánh đập nhau, xâu
xé như loài ác thú.
Ngày tốt đẹp
ấy không còn là ngày con cháu tụ họp về để nhớ cội nguồn của dòng họ Tổ tiên,
ông bà đã làm vẻ vang lịch sử quê hương tổ quốc của dân tộc Việt Nam nữa.
Ngày tốt đẹp
ấy không còn là ngày đạo đức nhân bản – nhân quả làm người biết thương yêu muôn
loài sống trên hành tinh này, biết thương yêu và tha thứ cho nhau những lỗi lầm.
Ngày ấy, bấy giờ trở thành ngày sát hại sanh linh biết bao nhiêu loài vật hiền
lành và vô tội phải chịu chết cho ngày ấy; ngày ấy đã biến thành ngày độc ác nhất
trong năm của con người, ngày ấy là ngày tội lỗi nhất của con người; ngày ấy là
ngày con người đã tạo nghiệp tái sanh luân hồi làm thân loài vật mãi mãi trong
muôn kiếp.
Ngày tốt đẹp
ấy là ngày tụ họp con cháu lại để nhắc nhở con cháu chớ nên làm điều ác, mất đạo
đức; chớ nên làm những điều tội lỗi, những điều mất danh giá, làm cho Tổ tiên
ông bà, cha mẹ phải xấu hổ dưới tuyền đài, làm cho những người còn sống khó
nhìn mặt mọi người.
Vì thế ngày ấy
là ngày giết hại sanh linh, làm cỗ bàn linh đình, xúm lại ăn uống chè chén say
sưa giống như loài thú vật chỉ còn biết tụ họp để ăn nhậu, thì còn nghĩa lý gì
là ngày truyền thống tốt đẹp “uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng
cây” của dân tộc Việt Nam.
Từ một ngày
mang đầy tính chất đạo đức ân nghĩa tốt đẹp của một truyền thống văn hóa dân tộc
anh hùng, ngược lại ngày nay nó đã biến dần mất hết ý nghĩa cao đẹp ấy.
Nếu chúng ta
không kịp thời sửa sai lại thì con cháu của chúng ta sẽ chạy theo quá đà dục lạc
thường tình thế tục “tham ăn thích uống” thì ngày ấy chỉ còn
là ngày “ăn chơi”, nhậu nhẹt, say sưa, la lối, chửi mắng như người
điên thật là tội lỗi. Ngày ấy không còn là ngày mang đầy đủ ý nghĩa văn hoá cao
thượng và đẹp đẽ của một dân tộc Việt Nam nữa.
Đứng trên nền
tảng đạo đức nhân bản – nhân quả làm người không làm khổ mình, khổ người mà chỉnh
đốn lại ngày ấy để mang đầy đủ ý nghĩa văn hóa cao thượng và cao đẹp của
nó, xứng đáng là ngày truyền thống văn hóa của dân tộc Việt Nam “Uống
nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây”:
1- Ngày ấy
bác, chú, cô, dì, cha, mẹ, anh, chị, em, con cháu phải tụ họp về đầy đủ nơi nhà
thờ Tổ tiên, ông bà, không được vắng mặt dù có đi làm việc và ở đâu xa cũng phải
trở về họp mặt cho đầy đủ, để nói lên được tình sâu nghĩa nặng, đạo đức cao đẹp
ân nghĩa làm người, “uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây”.
2- Ngày ấy
không được giết hại sanh linh, vì ngày ấy là ngày ân nghĩa, không thể đem sự
đau khổ chết chóc của muôn loài vạn vật ra làm ân làm nghĩa đối với Tổ tiên,
ông bà, cha mẹ của chúng ta được; ngày ấy chỉ là ngày họp mặt của dòng họ, để
nói lên con cháu của dòng họ này là những người hiền lành sống có đạo đức không
làm khổ mình, khổ người và khổ muôn loài chúng sanh. Nếu ngày ấy giết hại sanh
linh làm cỗ linh đình thì còn nghĩa lý gì gọi là làm ân, làm nghĩa của những
con người có đạo đức nhân bản – nhân quả biết thương mình, thương người và
thương muôn loài vạn vật. Ngày ấy xương thịt của chúng sanh nằm trên cỗ bàn la
liệt như một bãi chiến trường thì mất hết ý nghĩa, ân nghĩa cao đẹp của những
ngày ấy đối với Tổ tiên. Vì thế, tuyệt nhiên ngày ấy không được đổ máu dù một
giọt máu rất nhỏ. Tại sao vậy?
Tại vì, ngày
ấy Tổ tiên, ông bà của chúng ta đã đi tái sanh làm muôn loài vạn vật, tuy là Tổ
tiên, ông bà của chúng ta nhưng đã mang lốt chúng sanh làm loài vật thì chúng
ta đâu còn biết được. Xưa lúc đức Phật còn tại thế, Ngài đi xin đến một nhà nọ,
có một con chó chạy ra sủa Ngài, Ngài liền nói chuyện với con chó: “Này con
chó kia, nhà ngươi có biết trước kia nhà ngươi là ai không?” Con chó không
còn sủa nữa đứng lắng tai nghe, Đức Phật nói tiếp: “Trước kia nhà ngươi là
chủ nhân của ngôi nhà này, khi chết nhà ngươi không kịp trối trăng cho các con
cháu biết nhà ngươi đã có giấu một số vàng trong nhà, vì thế sau khi chết nghiệp
tiếc của cải của nhà ngươi mà phải chịu tái sanh làm thân chó để giữ gìn của cải
đó”. Từ khi nghe đức Phật nói như vậy, con chó bỏ ăn và chẳng bao lâu con
chó chết. Do câu chuyện này chúng ta suy ra: “Nghiệp sát sanh của Tổ tiên,
ông bà, cha mẹ của chúng ta làm sao tránh khỏi tái sanh làm thân loài vật, từ
loài gia súc nuôi trong nhà như: gà, vịt, heo, dê, ngựa, bò, mèo, chó v.v.. cho
đến các loài cá, tôm, rùa, trạnh v.v.. coi chừng đều là Tổ tiên, ông bà, cha mẹ
của chúng ta tái sanh, do lòng thương yêu con cháu không muốn xa lìa hoặc do
nghiệp sát sanh mà phải chịu làm thân thú vật”.
Xưa đức Phật
còn tại thế, Ngài đã thuật lại cho chúng ta nghe một câu chuyện: “Có hai vợ
chồng nhà kia, người chồng bệnh chết, nhưng vì quá thương cô vợ trẻ, do nghiệp
thương ấy người chồng tái sanh làm con dòi ở trong lỗ mũi vợ, khiến cho cô
vợ trẻ này đau nhức trong lỗ mũi rất khó chịu, một hôm cô đến nhờ một vị thầy
thuốc trị giùm lỗ mũi, vị thầy thuốc dùng kẹp bắt ra một con dòi, cô vợ trẻ
trông thấy con dòi quá sợ và từ đó chứng bệnh đau lỗ mũi không còn nữa”. Đối
với con mắt hữu hạn của chúng ta đâu nhìn qua được lốt nghiệp, vì lòng yêu
thương con cháu, vì trả nợ miệng bà con xóm làng nên giết hại sanh linh làm cỗ
bàn linh đình, nên ngày nay làm thân súc vật để con cháu giết lại làm cỗ đãi
người, đó là luật nhân quả trả vay vay trả muôn đời muôn kiếp vô cùng tận không
bao giờ dứt, nếu chúng ta không sáng suốt đình chỉ ngay bàn tay đẫm máu thì
chúng ta cũng không thoát khỏi nợ máu này, đừng lạm dụng ngày nhớ ân Tổ tiên
ông bà cha mẹ rồi lại giết hại Tổ tiên ông bà cha mẹ của mình thì còn nghĩa lý
gì đạo lý làm người? Ngày nhớ ơn lại trở thành ngày phi ơn.
Đối với đạo
Phật, ngày giỗ, ngày Tết và tất cả những ngày lễ lớn trong năm nên tổ chức đúng
ý nghĩa đạo đức làm người tức là phải tổ chức đúng theo đường lối đạo đức nhân
bản – nhân quả trong Bát Chánh Đạo:
1/ Chánh Kiến
2/ Chánh Tư
Duy
3/ Chánh Ngữ
4/ Chánh
Nghiệp
5/ Chánh Mạng
6/ Chánh
Tinh Tấn
7/ Chánh Niệm
8/ Chánh Định
Những ngày
giỗ, ngày Tết và tất cả những ngày lễ lớn trong năm thì nên tổ chức đúng theo
năm nẻo trong Bát Chánh Đạo. Vậy tổ chức theo Chánh Kiến như thế nào?
Tổ chức những
ngày ấy đúng chánh kiến theo đạo Phật như:
1- Thứ
nhất, không nên giết hại chúng sanh làm cỗ linh đình.
2- Thứ
hai, không được
tế lễ, cúng kiến lễ bái cầu siêu cầu an theo kiểu mê tín, dị đoan, tin có linh hồn
người chết về ăn uống, phù hộ con cháu.
3- Thứ ba, không nên lạm dụng ngày đó tụ họp
ăn uống nhậu nhẹt say sưa la hét, chửi mắng, đánh lộn, v..
4- Thứ tư, không được dùng ngày đó làm cỗ linh
đình trả nợ miệng làng xóm. Muốn tổ chức những ngày ấy đúng chánh kiến đạo đức
ân tình nghĩa nặng của những người đệ tử Phật thì phải.
1- Thứ nhất, trên bàn thờ tổ tiên phải được quét dọn
sạch sẽ không chưng hoa chỉ có quả, đèn hương phải trang nghiêm.
2- Thứ
hai, mọi người
về tụ họp đều phải mua sắm những thực phẩm thực vật hoặc bánh trái cây, v.v…
tránh mua sắm thực phẩm động vật và bông.
3- Thứ
năm, tránh mọi sự lo
lắng, nhọc nhằn cho người giữ gìn nhà thờ Tổ tiên, bằng cách khi mọi người về họp
mặt trong những ngày ấy đều phải mua và mang về theo nhiều hoặc ít trái cây thực
phẩm để tỏ lòng biết ân qua hiện vật của ít lòng thành còn người nào nghèo quá
thì cũng nên về cho đông đủ để nói lên ý nghĩa cao đẹp của sự biết ơn sâu dày
như trời biển của tổ tiên, ông bà, cha mẹ mà không cần phải mua sắm vật gì.
6- Thứ
sáu, ngày ấy trong
dòng họ phải có một người hiểu biết lịch sử và gia phả của dòng họ, đứng lên nhắc
lại công ơn Tổ tiên, ông bà, cha mẹ để cho con cháu biết và khích lệ sách tấn
con cháu sống đúng đạo đức làm người không làm khổ mình, khổ người và không làm
khổ muôn loài vật khác. Con cháu phải nhớ học tập tốt có đức, có tài, làm việc
siêng năng cần mẫn thanh liêm, luôn luôn làm sáng tỏ danh đức dòng họ Tổ Tiên,
không được làm ô nhục, làm xấu ô danh dòng họ, phải làm cho danh thơm, tiếng tốt.
7- Thứ bảy, ngày ấy bác chú, cô dì, anh chị em,
con cháu nội ngoại gần xa đều về đông đủ để biết được nhau không còn xa lạ, ông
bà biết con cháu, con cháu biết ông bà, ngày ấy là ngày để dòng họ biết nhau, gần
nhau, giúp đỡ nhau.
Tóm lại,
ngày ấy nếu biết tổ chức đúng ý nghĩa theo đạo đức nhân bản làm người thì mới xứng
đáng với câu: “Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây”.
(Trích
sách Đường về xứ Phật – Tập 9, NXB Tôn Giáo – 2013, trang 288-301)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét