1023-MÙA XUÂN VĨNH CỬU: 3- PHONG TỤC MỪNG XUÂN CỦA THẾ GIAN GIẢ DỐI
VÀ ĐỘC ÁC
(9:45) Vậy
các thầy có biết ngày hôm nay là ngày gì không? Ngày vui hay là ngày buồn đây!
Các thầy tập hợp lại đây để chúc thọ và mừng tuổi Thầy có đúng theo tinh thần
giải thoát của đạo Phật không?
Này quý thầy!
Quý thầy hãy
lắng tai nghe cho kỹ, Thầy sẽ giảng nói đây.
Ở đây chúng
ta là những người tu sĩ của đạo Phật, tại sao chúng ta lại đi bắt chước theo những
phong tục, tập quán của con người ở thế gian? Tại sao chúng ta lại để cho đạo
Phật bị đồng hóa với những phong tục đó?
Này quý thầy!
Chỉ vì từ
lâu quý thầy đã từng sống trong các chùa, tịnh xá, tịnh thất, niệm Phật đường,
tu viện, thiền viện và Phật học viện lâu đời nên đã từng sống quen đi với những
phong tục dân gian của con người. Những phong tục này không đúng với đường lối
từ bi và giải thoát của đạo Phật.
Bởi quý thầy
ở các nơi đó đã từng tổ chức đón xuân, vui xuân, chúc thọ, cho nên đã quen đi rồi,
đã bị ảnh hưởng những phong tục đó lâu đời rồi. Ở các nơi đó quý thầy cũng giống
như các cư sĩ sống tại thế gian, cũng náo nức, rộn rịp, sửa sang, sơn phết chùa
miễu làm cho mới toanh, và chưng dọn bàn ghế bóng loáng, sáng choang để đón
xuân chúc tuổi thầy, mừng tuổi Phật.
Những điều
làm này thật là tội lắm! Phải nói rằng thật là lầm lạc!
Quý thầy là
những người đệ tử của Phật, là những vị Tỳ Kheo, là những bậc Sa Môn, là những
bậc Phạm Hạnh, là những bậc làm gương sáng đạo đức cho mọi người, ai cũng thấy
ai cũng biết. Quý thầy đã từ bỏ gia đình, từ bỏ thế tục, đã cắt ái ly gia thế
mà quý thầy đã để cho Phật giáo bị đồng hóa thế gian tục.
Từ lâu, tâm
hồn của quý thầy đã bị ngăn cách bởi không gian và thời gian của mùa xuân thế tục,
cũng vì thế mà quý thầy đã lầm lạc nhận mùa xuân thế tục làm mùa xuân vui đẹp của
đạo, mà quên mất mình trong mùa xuân bất diệt, mùa xuân vĩnh cửu của đạo Phật,
mùa xuân bất diệt, mùa xuân của đạo trong lòng của quý thầy, mà người đệ tử của
Phật hôm nay đã đánh mất đi rồi.
(13:03) Vì
quý thầy đã chạy theo sự dục lạc của thế gian quá nhiều, cho nên, mùa xuân thế
gian mới xâm chiếm quý thầy được, mới lôi cuốn, ngự trị trong tâm hồn quý thầy
được.
Mùa xuân Di
Lặc, mùa xuân của đạo Phật bây giờ không biết đâu mà tìm nữa, nó đã biến mất
trong tâm hồn của mọi người và chính ngay của quý thầy, của người con Phật, đã
từ lâu rồi.
Hôm nay, quý
thầy về đây tu tập với Thầy, quý thầy phải từ bỏ những dục lạc, phong tục thế
gian này đi. Những phong tục, những dục lạc này rất là phàm tình, nó còn rất là
trẻ con, mà phải nói rằng rất là đầy giả dối, giả dối đối với mọi người, giả dối
đối với chính bản thân của nó.
Những phong
tục này không thể lường gạt dối trá với một người tu sĩ của đạo Phật chân chánh
được, chỉ lường gạt và dối trá với những người vô minh tâm còn tham đắm dục lạc,
tâm còn đang ô trược dục lạc.
Họ đâu hiểu
Phật là đấng giác ngộ, đã vượt không gian và thời gian thì còn đâu là ngày
Xuân, ngày Hạ, ngày Thu, ngày Đông. Tuổi thọ của Phật là tuổi thọ vô lượng
không cùng tận, vì tuổi Phật không có không gian và thời gian thì lấy gì mà mừng,
lấy gì mà cầu?
Tăng tức là
thầy, thầy là những người nối gót theo chân Phật, thì thầy phải hướng đến tuổi
thọ vô lượng của Phật, cớ sao hôm nay quý thầy còn bày vẽ theo kiểu cách thế tục
phàm phu, mừng xuân, chúc thọ, lại còn bày ra ăn uống bánh trái vật này thứ
kia? Trên bàn thờ Phật, thờ Tổ lại còn bày vẽ chưng dọn bông hoa, bánh trái,
hương đăng, trà quả đủ điều!
Điều đáng tiếc
nhất là quý thầy đã bỏ ra rất nhiều thì giờ quý báu để làm một sự việc không
đúng đường lối tu hành của đạo Phật. Thay vì những thì giờ quý báu này quý thầy
nỗ lực tu hành, có đâu lại để những thì giờ quý báu này hơn cả tháng nay phải
lo sơn, phết, chưng, dọn, chùi, rửa bàn ghế, lư đồng, mâm thau v.v…
Bởi vậy, hiện
nay trong quý thầy cũng có vẻ rộn rịp, náo nức, tưng bừng. Nếu quý thầy xét cho
kỹ thì quý thầy không thua gì người thế tục chút nào.
Này quý thầy!
Hôm nay quý
thầy mời Thầy đến đây để mừng tuổi thọ của Thầy, để chúc thọ Thầy! Đừng! Đừng!
Quý thầy đừng! Đừng làm những điều thế gian đó, nó không đúng là con đường của
đạo Phật đâu. Quý thầy có nhận xét, có thấy điều đó đúng như vậy không?
(17:04) Ngày
mà quý thầy cùng mọi người trên thế gian này gọi là mừng xuân, vui xuân, mừng
tuổi, chúc thọ, ngày mà quý thầy áo quần chỉnh tề cũng như mọi người khác để
đón giao thừa, để mừng năm mới, ngày ấy quý thầy có chịu khó để ý một chút, một
chút mà thôi, quý thầy sẽ thấy ngày ấy là ngày tang thương, sầu khổ và đau đớn
nhất của các loài vật, nhất là loài gia súc. Ngày đó là ngày gà, vịt, heo, dê,
trâu, bò, cá, tôm, sò, hến được đem ra giết để lấy thịt, làm thịt, làm thực phẩm
để ăn mừng năm mới, để đón xuân về chúc tuổi thọ cho nhau.
Quý thầy phải
hiểu, việc làm này thật là mâu thuẫn. Đoản mạng loài vật lấy thịt ăn mừng, vui
chơi thỏa thích, gọi là chúc mừng tuổi thọ, để được sống lâu muôn tuổi. Xét cho
kỹ quý thầy sẽ thấy rõ những việc làm này rất là độc ác. Vậy mà chúc thọ để thọ
cho lâu và để tiếp tục làm những điều ác độc cho nhiều thì thử hỏi việc làm này
có thọ được không?
Chỉ việc làm
ác độc mà không thấy ác độc, còn lại vui chơi trên đau khổ, trên sự chết chóc,
trên xương máu, trên tiếng kêu la thảm thiết, trên sự giãy giụa, lăn lộn, quằn
quại đau thương trên bàn tay của con người.
Quý thầy là
những người tu sĩ trong đạo từ bi mà chẳng có một chút lòng thương xót nào
chăng? Quý thầy là những người tu hành theo đạo từ bi mà lại còn a dua vui theo
những cái phong tục tập quán của con người độc ác, của loài người độc ác, sát hại
sinh linh thì còn gì là đạo từ bi? Thì còn gì gọi là vui xuân chúc thọ? Phải
không hỡi quý thầy?
Bởi ngày Tết
của loài người là ngày đau khổ thương xót cho loài súc sanh. Vì nghiệp mang (nợ)
máu mà chúng phải đền, vì nghiệp ác mà chúng phải trả. Nếu hiểu biết được ngày
đó là ngày khổ đau thì quý thầy đừng có vui cười, mà hãy nhỏ từng giọt nước mắt
thương xót cho tất cả các loài chúng sanh, chúng đã vì vô minh mà giết hại lẫn
nhau.
Mọi người
đâu biết, họ đang giết cha, mẹ, anh, chị và em của họ để vui mừng tuổi thọ của
họ. Họ đâu có biết nên họ ăn thịt lẫn nhau mà còn vui đùa, cười cợt thỏa thích
trên đống xương, máu thịt của nhau.
Ngày đó là
ngày tang tóc, là ngày đau khổ cho những người có trí tuệ, thấy biết rõ sự vô
minh kia che khuất khiến cho mọi người mê mờ, giết hại lẫn nhau mà không biết.
Vì thế, mà họ không còn có chút lòng thương yêu nhau, bởi người hiểu biết thấy
rõ thì thật là thương tâm.
Vì thế mà
không thể nào Thầy ngồi làm thinh để cho quý thầy còn vui theo như vậy được nữa.
(20:41) Bây
giờ quý thầy đã biết rõ rồi thì quý thầy có còn vui theo những phong tục đó nữa
hay không? Có còn đón xuân chúc tuổi thọ nữa hay không?
Đạo Phật là
đạo từ bi, làm sao chấp nhận những phong tục có nhiều sự độc ác, có nhiều sự
ích kỷ đó được. Muốn cho mình được tuổi thọ sống lâu và nhiều hạnh phúc an vui,
ngược lại lại cướp mạng sống của kẻ khác, lại lấy sự đau khổ của kẻ khác để làm
ngày vui cho chính mình, để cầu tuổi thọ cho chính mình, thì quý thầy suy nghĩ
chúc tuổi thọ, mừng tuổi thọ theo những phong tục này có được kết quả chăng?
Luật nhân quả
quý thầy phải xét kĩ, làm một điều ác thì phải gặt lấy những quả khổ, làm một
điều thiện thì gặt hái những quả vui. Vậy, ở trên luật nhân quả thì ngày xuân,
ngày Tết mà quý thầy đang tổ chức vui mừng thì sẽ gặt hái những quả gì? Nhân đoản
mạng chúng sanh, nhân độc ác, nhân bất thiện thì quả phải yểu tử, thì phải khổ
đau.
Vì thế, Đức
Phật dạy chúng sanh toàn là vô minh, là đui mù nên không bao giờ thấy được mùa
xuân vĩnh cửu.
Hôm nay, quý
thầy là những người đệ tử của Phật, quý thầy đừng bịt tai, bịt mắt để chạy theo
thế gian tục, đừng vui chơi dục lạc thế gian trong những ngày này. Dục lạc thế
gian rất là ngắn ngủi, vui đó khổ đó, chỉ trong chớp mắt là đã tan biến như mây
khói. Bởi thế gian một năm của con người rất là ngắn ngủi, đó chỉ là một chu kỳ
của trái đất mà thôi.
Bởi người tu
sĩ Phật giáo phải sống như Thiền Lão chẳng biết ngày tháng năm, tức là vượt
không gian và thời gian, như vậy mới có thể gọi là sống trong mùa xuân vĩnh cửu,
mùa xuân bất diệt.
Quý thầy có
khi nào tự nghĩ trong lúc chúng ta vui xuân mừng tuổi thọ thì súc vật khổ đau
và tử vong không? Quý thầy có khi nào tự nghĩ rằng khi loài người vui đùa, cười
cợt, chè chén thỏa thích thì trong khi đó các loài vật đang giãy giụa, khổ đau,
lăn lộn, rên la trên thớt dưới dao, máu đổ thịt rơi chăng? Có khi nào quý thầy
nghĩ rằng ngày vui xuân, ngày Tết nhất của loài người là ngày tang tóc, thê
lương, ảm đạm, chết chóc của loài vật chăng?
Rồi có khi
nào quý thầy tự nghĩ rằng ngày Tết, ngày xuân mà mọi người đang tổ chức là ngày
hạnh phúc an vui, hay là ngày đau khổ, lo lắng, ưu tư, sầu khổ của con người
chăng?
Có bao giờ
quý thầy tự suy nghĩ như vậy không?
Này quý thầy!
Chúng ta phải
xét, chỗ này vui chỗ kia khóc, đây là đối với con người, thì cái vui đó có trọn
đầy không hỡi quý thầy? Chỗ này no, chỗ kia đói thì cái vui đó có vui được
không hỡi quý thầy?
(24:56) Bởi
vậy, Phật dạy người cư sĩ cũng như người tu sĩ đừng giết hại chúng sanh, đứng
thấy người giết hại mà vui theo, đừng sai bảo người giết hại, phải từ bỏ sự giết
hại, từ bỏ sự vui theo người giết hại. Tất cả những điều giết hại là nhân đoản
mạng của chúng ta, sau này chúng ta sẽ thọ quả yểu tử. Mà đã yểu tử thì không
bao giờ được sống lâu trên đời này.
Đứng trên luật
nhân quả mà suy xét cho kỹ: Tại sao con người muốn sống lâu trăm tuổi, và hơn nữa,
và còn muốn sống lâu hơn nữa, mà tại sao lại cầm dao cắt cổ, nhổ lông, đập đầu,
thọc huyết các loài chúng sanh?
Không sợ luật
nhân quả à? Không sợ luật nhân quả hay sao? Nó không tư vị một ai. Nếu làm ác
phải thọ chịu khổ, nếu đoản mạng chúng sanh phải sống yểu tử. Các thầy phải hiểu
luật nhân quả là như vậy.
Bây giờ quý
thầy đã được nghe giảng đến đây, quý thầy có còn vui xuân, chúc thọ và mừng tuổi
như vậy nữa hay không? Quý thầy nên biết nỗi mừng vui của chúng ta vô tình đã tạo
nhân ác. Rồi đây chúng ta phải thọ khổ, sự vui của con người chẳng mấy lát mà sự
khổ thì vô cùng tận.
Nhân nào quả
nấy, vì thế, sự vui của chúng ta luôn có những sự đau khổ. Bằng chứng sau những
ngày Tết thì cuộc sống đâu cũng hoàn đấy, chỉ còn lại một chuỗi ngày dài thê
lương đầy lo âu, sợ hãi, đói rét, bệnh tật và nhiều thứ tai nạn đau khổ đến cuộc
sống ác độc của loài người, nên nghiệp quả khổ đau đang đè nặng trên cuộc đời của
họ thế nào, họ đã biết.
Chỗ này chấm
dứt chiến tranh, chỗ kia chiến tranh bùng nổ. Khắp trên thế giới, lúc nào giờ
nào cũng có chiến tranh, tại làm sao? Tại vì con người quá ác độc, lấy ngày vui
cho chính mình lại là ngày thảm khốc cho các loài khác.
Bởi vậy, con
người chỉ biết cười khi thỏa mãn dục lạc và chỉ biết khóc khi không thỏa mãn dục
lạc, khi tai nạn bệnh tật đến.
Vậy hôm nay
quý thầy đã hiểu rõ ý nghĩa Tết nhất, đón xuân, mừng tuổi thọ của con người
trên thế gian này là độc ác, là một chuỗi ngày liên tục khổ đau của kiếp người,
là một chuỗi ngày dài nối tiếp tâm độc ác của loài người, mà cũng chính vì thế
tuổi thọ của con người bị ngắn ngủi đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét