1007-CẦN XẢ BỎ MÊ TÍN
Câu hỏi của
Liễu Hương
HỎI: Kính thưa Thầy! Đời thường của
cư sĩ tại gia, chúng con thường xuyên phải va chạm nhiều vấn đề, nếu không cẩn
thận thì phạm giới.
Hiện giờ,
chúng con cứ lo tu tập sống đúng đạo đức nhân quả, những việc ma chay và cưới
xin, nói chung là tất cả phong tục, tập quán đều có thể ảnh hưởng đến việc tu tập
của chúng con không ít, mà trong giáo án của Thầy không có dạy. Vậy cúi xin Thầy
từ bi lân mẫn chỉ dạy cho chúng con.
ĐÁP: Là đệ tử của Phật, dù cư sĩ hay
tu sĩ đều phải theo lời dạy của đức Phật, lần lượt xả bỏ không những thế giới
siêu hình mà còn xả luôn cả thế giới hữu hình.
Bởi vậy, nếu
đúng theo tinh thần của Phật giáo, thì trong gia đình người cư sĩ đệ tử của đức
Phật, việc ma chay và cưới xin phải giản đơn và không sát sanh, không nên tổ chức
linh đình, vì chung quanh chúng ta còn biết bao nhiêu người bất hạnh thiếu cơm
ăn, áo mặc. Tổ chức đám tiệc thực phẩm trai tịnh, thanh khiết, trang nghiêm,
thanh tịnh, không được làm ồn náo, ầm ĩ, ca nhạc phải khéo chọn những bài hát
có ý nghĩa sâu kín của người Á Đông, nói lên được sự hạnh phúc của đôi tân hôn
với truyền thống Việt Nam, phải trang hoàng, thanh nhã, lịch sự, không quá cầu
kỳ.
Tiệc ma chay
không được trống kèn, ầm ĩ, ca, xướng, hát, táng tụng, hò hét, đàn địch, phải
giữ gìn im lặng, trang nghiêm, cúng bái, tế lễ phải có ngăn nắp hết sức, phải
có tôn ti trật tự hẳn hòi, cấm rượu chè bê bối say sưa trong đám tang cũng như
trong đám cưới.
Tổ chức đám
cưới, tuy có ca hát như trên đã nói, nhưng không được ca hát quá trớn, biết rằng
đám cưới là đám vui, vui trong đạo đức lành mạnh của người dân Á Châu, cho nên
phải chọn những bài ca chúc tụng, những bài ca có tình, có nghĩa, ca ngợi những
lòng chung thủy, không được dùng những bài ca nhảm nhí, thương vay, khóc mướn,
tình tứ bi thảm. Điều cấm kỵ nhất trong đám cưới cũng như đám tang, không được
chè chén, say sưa, tiếng qua, tiếng lại, tranh luận hơn thua, hoặc la hét chửi
mắng hoặc đấm đá nhau v.v.. Phải giữ gìn im lặng, trang nghiêm để bầu không khí
thiêng liêng trong những giờ phút chia vui đám cưới, chia buồn đám tang.
Nếu tất cả mọi
việc đều giữ được sự trang nghiêm, thanh tịnh và không làm theo sự mê tín, dị
đoan của kinh sách phát triển dạy và phong tục tập quán dân gian, thì sự tu tập
theo đạo Phật rất dễ dàng.
Nếu việc ma
chay và cưới xin, đừng giết hại chúng sanh làm cỗ bàn, thì sự tu tập rất là an
tịnh, tinh thần thoái mái, thanh thản và an lạc.
Do sự tổ chức
ma chay và cưới xin đúng cách theo đạo Phật, thì mọi người trong gia đình đều
được an vui, hạnh phúc. Vì tạo nhân làm điều thiện và đơn giản nên sau khi đám
tiệc xong rồi, người trong nhà không có ai nợ nần và không có thấy máu chúng
sanh đổ, nên tâm hồn thảnh thơi. Vì tổ chức làm đám giản đơn nên mọi người
không mệt nhọc, không bề bộn cả nhà đều được khỏe khoắn, an vui.
Ở đời, người
ta chạy theo những lời khen, chê ngoài miệng “Nhà đó tổ chức đám tiệc
linh đình ầm ĩ không có gia đình nào hơn được”, chỉ những lời khen rỗng tuếch
đó, mà cả mọi người trong gia đình đều mệt nhọc và khổ sở, lại còn mang nợ nần
khác nữa. Đám tiệc xong có khi mọi người trong gia đình phải đau bệnh. Thật là
vô minh, u tối chỉ có một lời khen hão mà con người từ xưa cho đến nay đều ngu
si chạy theo danh hão đó, nên bảo sao đời người khổ là vậy.
Theo đạo Phật
chỉ cầu sự giải thoát, còn tất cả phong tục tập quán, dù có truyền thống lâu đời
thì cũng vẫn tổ chức rất đơn giản, không chạy theo xu hướng của người khác, cứ
làm y theo sự đơn giản mà đức Phật đã chỉ dạy, còn tất cả những phong tục nào
mê tín, lạc hậu thì mạnh mẽ, cương quyết không chấp nhận, đình chỉ, phá bỏ, nhất
định không tổ chức những điều mê tín đó. Mục đích đập, phá như vậy là để giúp
cho con cháu đời sau đỡ hao tài, tốn của một cách vô ích và phi lý.
Người cư sĩ,
đệ tử của Phật, phải sáng suốt nhận định cái nào đúng có lợi ích cho mình, cho
người và những việc làm nào không làm khổ mình, khổ người thì hãy duy trì và giữ
gìn bảo vệ những phong tục đó để mang lại cho cá nhân, gia đình, xã hội và đất
nước một sự an vui, thanh bình, trật tự, hạnh phúc và phồn vinh. Ngược lại, những
phong tục mê tín, lạc hậu nào làm hao tiền, tốn của, chẳng ích lợi gì mà còn
gây tai hại tạo nhân ác làm đau khổ mọi người và chúng sanh thì ta phải phá bỏ
và dẹp sạch để làm lợi ích cho con cháu về sau, không bị ảnh hưởng cha truyền,
con nối hoặc theo kiểu “Tổ tổ truyền nhau”.
(Trích
sách Đường về xứ Phật – Tập 4, NXB Tôn Giáo – 2011, trang 164-168)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét