1026-MÙA XUÂN VĨNH CỬU: 6- CÓ NHÂN QUẢ LUÂN HỒI MỚI CÓ THỜI GIAN VÀ
KHÔNG GIAN
(41:53) Ở
đây, quý thầy cũng cần để ý chỗ này hơn một chút. Tại sao khi có nhân quả luân
hồi là có thời gian và không gian? Để trả lời câu hỏi này quý thầy phải hiểu rõ
nghĩa nhân quả.
Vậy nhân quả
là gì?
Nhân là cái
hạt giống, từ hạt giống nảy mầm trưởng thành thành cây, rồi từ cây ra bông, kết
trái gọi là quả.
Cái hạt giống
của con người do từ thân, khẩu, ý và ái dục mà ra. Làm một điều ác cũng do từ
nơi thân khẩu ý và ái dục, làm một điều thiện cũng do từ nơi đó. Người ở trên đời
thường sống khổ nhiều, vui ít, đây là do nhân ác nhiều mà nhân thiện ít. Xét phải
xét qua hành động thân khẩu ý của họ rồi mới thấy việc này rõ ràng.
Quả là trái,
là sự kết quả, là sự thọ hưởng, thọ chịu hay chịu lấy.
Quả vui thì
hưởng sự phước lạc, sự an ổn, hạnh phúc, vui tươi, sự không chướng ngại tâm, sự
không sân hận phiền não, sự không bệnh tật, tai nạn, sự không chia lìa, thường
sống hòa hợp, thường sống yêu thương nhau, chẳng xa lìa nhau.
Quả khổ là
thọ chịu sự khổ đau, sự đau đớn, sự bệnh tật, sự tai nạn, sự phiền não sân hận,
sự sợ hãi, ưu sầu và tất cả các tai nạn bệnh tật chết chóc, vân vân và vân vân.
Chúng ta đã
sanh ra đời, được may mắn làm người, được có thân người, nhưng thân người là
cái quả của nhân tiền kiếp, của hột tiền kiếp. Vì thế, chúng ta có thân là có
quả, mà có quả thì phải có thọ. Thọ khổ là chịu khổ, thọ vui là hưởng vui và sự
an lạc hạnh phúc, nhưng điều, sự vui, sự hạnh phúc, sự an lạc thì rất ít, sự khổ
thì rất nhiều đối với con người.
Cũng từ
trong quả thân người, chúng ta thường tạo nhân mới như ở trên thầy đã dạy, từ
thân, khẩu, ý và ái dục làm chủ khiến chúng ta có những hành động thiện hoặc
ác. Bởi hành động thân khẩu ý thường xảy ra trong thiện hoặc trong ác, vì thế
có khi trong ác có thiện, trong thiện có ác, bởi vậy mà sự thọ chịu của chúng
ta cũng có lúc khổ thì có vui, cũng có lúc vui thì có khổ. Vì thế, đời sống của
con người khổ vui lẫn lộn, mới vui đó liền khổ đó, mới khổ đó liền vui đó.
Bởi có thân
tức là có sắc tướng. Phàm một vật gì có sắc tướng là phải chịu sự hoại diệt, sự
vô thường, do đó mới có nhiều sự ưu bi khổ não.
Nhưng có sắc
tướng là phải có không gian, và khi có không gian thì phải có một quá trình thời
gian, mà đã có một quá trình thời gian thì thời gian phải bị chia cắt thành quá
khứ, vị lai và hiện tại.
Vì thế,
chúng ta phải biết thời gian đã bị chia cắt bởi không gian, có không gian thì
phải có thời gian, có thời gian thì phải bị không gian chia cắt. Có sự chia cắt
thời gian không gian, phải có khi thành khi hoại, do đó vạn vật phải vô thường.
Bởi sự nhận
xét về thời gian hiện tại mà hiện tại chúng ta có thân, mà đã có thân tức là có
không gian, mà đã có không gian thì không gian là quả, mà đã có quả tức là phải
có nhân. Vậy nhân nó phải ở trong thời gian quá khứ.
Vì thế, quả
hiện tại là thân, mà trong thân thì có ba hành động thân khẩu ý. Để tạo nhân hiện
tại thì quả sẽ ở vị lai, vì thế mới có tái sanh luân hồi, nếu không có nhân ở
hiện tại thì không có quả ở vị lai. Do đó, người tu hành theo đạo Phật thì phải
giữ gìn hành động thân khẩu ý không cho tạo tác nhân thời vị lai.
Thời vị lai
không có quả, nghĩa là vị lai không có tái sanh đối với pháp môn tu hành của
chúng ta hiện giờ. Thân khẩu ý luôn luôn được giữ gìn trong hơi thở, trong trạng
thái thanh tịnh thì nơi đó không còn nhân quả. Mà không còn nhân quả thì không
có tái sanh luân hồi, tức là chấm dứt tái sanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét